6 tháng 8, 2011

[Quà tặng] Phần 3


Chuyển sang chuyện buồn,buồn quá,no cũng khó viết quá anh à, từ ngữ lẫn giọng điệu. Sáng giờ em chỉ viết được nhiêu đây thôi. Mọi người ngắt nhịp (3/3/2) cho dễ đọc. Bài viết hơi lủng củng, mong mọi người bỏ qua


Đến hôm nay là ngày 2 rồi đấy (02/01/2011)
Sao bảo là, anh đi có ngày thôi
Qua nhà anh, nhưng nhà anh đóng cửa
Xe đâu rồi, chắc anh vẫn chưa về
Điện thoại em, đã tắt luôn từ sáng
Vì em không, dám đối diện chuyện này
Tiễn anh đi, em đã không dám bật (bật điện thoại)
Vì em đây, sợ tin nhắn từ anh
Những tin nhắn, mà anh cho em biết
Có chuyện gì, xảy đến với chúng ta

Đêm giao thừa, chắc cũng 10 giờ tối
Đang chat thì, anh điện thoại cho em
Đã khuya rồi, anh làm em lo quá
Nghe máy rồi, em lại thấy lo hơn
Anh kêu em, đi ra ngoài mở cửa
Vì anh đang, đứng trước cửa nhà em
Em thì chạy, chạy nhanh ra mở cửa
Anh xỉn rồi, ngã nhào xuống người em
Người mùi rượu, anh không còn đứng vững
Lòng em lo, dìu anh để lên giường
Chẳng biết anh, uống đâu nhiều đến thế
Hỏi anh thì, anh cũng chẳng trả lời
Anh có biết, anh làm em lo lắm
Lay tay anh, anh mở mắt nhìn em
“Anh bảo em, tối nay anh say quá
Tối nay thì, anh sẽ ngủ nhà em”
Lấy nước nóng, lau người cho anh khỏe
Thì em nghe, tiếng điện thoại của anh
Em lay anh, để cho anh nghe máy
Anh không nghe, vài lần nữa mới nghe
Anh nghe gì, mà trả lời gắt gỏng
Rằng: “Sáng mai, sẽ có mặt ở nhà”
Chắc giờ này, gia đình anh lo lắm
Lo rằng anh, sẽ dở chứng ngày mai
Pha ly trà, rồi đỡ anh ngồi dậy
Anh bảo buồn, nên anh uống đến say
Anh đã uống, một mình nơi bãi đất
Chỗ mà mình, vẫn chạy bộ cùng nhau
Anh càng uống, càng nhớ em nhiều lắm
Chờ đến giờ, thì anh mới gặp em
Em biết rằng, lòng anh lo nhiều thứ
Tội tình gì, anh lại uống thế này
Em đã cố, làm mọi điều tốt nhất
Làm anh vui, để đối mặt chuyện này
Nhưng tại sao, lúc này anh gục ngã
Có chuyện gì, thì đối diện cùng nhau
Lúc này thì, anh ôm em rất chặt
Anh rất buồn, không biết nói gì hơn
Em chỉ biết, ôm anh không dám nói (sợ anh mất bình tĩnh)
Đỡ anh nằm, rồi ngồi xuống cạnh anh
Lúc này đây, trong khi anh đang ngủ
Thật bình yên, không lo lắng, muộn phiền
Có lẽ anh, muốn quên đi tất cả
Em lặng nhìn, mà nước mắt cứ rơi
Anh ôm em, kéo em nằm xuống ngủ
Chắc đêm nay, anh say giấc bình yên
Vì nằm cạnh, bên người yêu mà ngủ
Thiếp lúc nào, thì em cũng không hay

Sáng dậy sớm, kêu anh về chuẩn bị
Anh thức rồi, nhưng anh chẳng muốn đi
Trên ngực em, anh nằm, rồi thủ thỉ
“Anh đi rồi, em có thấy buồn không?”
Em bảo rằng, em rất buồn anh ạ
Nhưng dù sao, phải đối diện anh à
Siết tay anh, rồi kêu anh cứng rắng
Lúc nào em, cũng bên cạnh anh mà
Tiễn anh về, nằm trên giường bất động
Không muốn tin, cái sự thật anh à
Nhưng trốn tránh, thì không làm gì được
Can đảm lên, đối diện nó anh à
Để trấn an, em nhắn tin an ủi
“Luôn yêu anh, luôn bên cạnh anh mà”
Em tắt máy, vì em đây không muốn
Nhận từ anh, tin nhắn chuyện bên kia
Em làm vậy, có phải em tàn nhẫn
Trong khi anh, muốn liên lạc em mà
Anh chỉ muốn, từ em niềm an ủi
Trong khi em đã tắt máy 2 hôm
Em xem lại, xem từng trang nhật kí
Tưởng chừng như, nó chỉ mới hôm qua
Rồi em chạy, qua nhà anh trông ngóng
Ngóng tin anh, nhưng anh vẫn chưa về
Khi xa nhau, anh và em đau khổ
Qua từng giây, nỗi đau xé tim ta
Có lẽ ta, nên tập dần như vậy
Tập dần quen, cái cảm giác xa nhau
Để một ngày, ta không còn nhau nữa
Không chơi vơi, không hụt hẫng như vầy

Em đã sống mà không cần định hướng
Sống chỉ vì cái cảm giác sống thôi
Lúc này đây thì mình đang phải nếm
Đủ thứ mùi, có mặn ngọt chua cay…
Mình đã sống, những ngày vui, hạnh phúc
Nhưng giờ đây, mình phải nếm đắng cay
Không biết là, anh đang làm gì nữa
Có nhớ em, biết em vẫn đang chờ
Thêm ngày mai, để rồi qua ngày mốt
Được ôm anh, nghe anh kể chuyện này
Em mong anh, vững tin lên anh nhé
Chuyện thế nào mình vẫn sẽ bên nhau
Nếu anh cưới, vẫn yêu nhau lén lút
Vẫn yêu nhau, vụng trộm thế này thôi.

Em chạy xe, qua nhà anh lần nữa (03/01/2011)
Không thấy xe, chắc anh vẫn chưa về
Thật mâu thuẫn, em ngóng chờ anh mãi
Nhưng điện thoại, em vẫn cứ tắt hoài
Ba ngày rồi, không biết anh có khỏe
Nhớ anh nhiều, em như muốn phát điên
Nhớ giọng nói, của anh khi anh gọi
Nhớ nụ cười, không trọn vẹn của anh
Nhớ hơi thở, nồng nàn anh bên cạnh
Nhớ cả luôn, hơi ấm của tay anh

Em bây giờ như không còn sức sống
Người không hồn, mất cảm xúc luôn rồi
Em ngồi đâu, cứ ngồi lỳ một chỗ
Chẳng muốn ăn, cũng chẳng muốn làm gì
Tâm hồn em cứ vẫn vơ đâu đó
Trong lòng em, thì đau lắm anh à
Bà xã em nói rằng em xa lạ
Hai ngày nay nhìn em cứ vô hồn. 




 ------------------




 Anh trách em, tại sao em ích kỉ (04/01/2011)
Tại sao em, chỉ nghĩ đến bản thân
Tại sao không, nghĩ đến anh cơ chứ
Nói yêu anh, giờ lại nói không à
Tại sao em, đối xử anh như vậy
Cuộc sống anh, đâu chỉ sống riêng anh
Nó đang sống để anh yêu em đó
Con tim anh, nó đang đập vì em
Sao em lại, bỏ rơi anh cơ chứ
Để cho anh, sống đau khổ một mình
Lời anh nói, như dao đâm em vậy
Đâm vào tim, anh có biết không anh?
Anh ôm em, trong vòng tay, anh khóc
Anh nghẹn ngào từng câu nói của anh
Rơi nước mắt, trên vai em từng giọt
Thấm vào da, sao nóng quá anh à
Em làm điều, khiến cho anh phải khóc
Em đúng là khốn nạn quá đi mà
Đứng lặng người, mặc cho anh ghì chặt
Em không ôm, cũng không dám trả lời
Rồi em khóc, nấc lên thành từng tiếng
Khóc vì em, đã làm chuyện điên rồ
Em đã khóc vì nhớ anh nhiều lắm
Nhớ điên cuồng, nhưng lại bỏ mặc anh
Em đã khóc vì tình yêu anh đó
Tình yêu mà, anh dành trọn cho em
Một vòng tay, ôm nhau vầy có đủ?
Hay tiếng khóc đã nói hộ lòng nhau
Anh khóc nhiều, khóc như là đứa trẻ
Em sợ mình, đã có lỗi với anh
Em phải nói gì đây, anh Vinh hỡi
Có phải em, đã giết chết tình yêu
Em thật ngốc, thật trẻ con anh ạ
Không hiểu gì, không thông cảm cho anh
Em không biết, anh yêu em đến thế
Yêu nhiều hơn, cả chính bản thân anh
Em không xứng với tình yêu anh đã
Dành tặng em, em dại quá anh à
Anh Vinh ơi, anh cho em xin lỗi
Em cầm dao tự cứa cổ tay mình
Em muốn hét, em yêu anh nhiều lắm
Muốn để em, tự trừng phạt chính mình
Em không muốn, sẽ mất anh mãi mãi
Lúc đó thì, em sẽ sống ra sao
Tại em là, một con người yếu đuối
Tự thu mình, vào góc tối bản thân
Em hèn quá, em là người thua cuộc
Em thấy mình, xấu hổ quá anh à
Em đã hứa, sẽ cùng anh đối mặt
Vậy mà em, bỏ anh lại một mình. 




--------



Câu chuyện tiếp tục, vẫn ngắt nhịp (3/3/2) đôi khi thì ngắt kiểu khác

Ở Long Xuyên thì em xem tin nhắn (10/01/2011)
Bà xã em, nói sẽ tạo bất ngờ
Bảo rằng em khi nào về sẽ biết
Mà sao em thấy vô cảm quá à
Hai ngày nay, em thấy mình trống vắng
Đã lâu rồi, mới cảm giác cô đơn
Về đến nhà, nơi coi là tổ ấm
Sự bất an lại hiện hữu trong đầu
Vợ muốn làm cho em điều gì đó
Trong căn phòng, có một trái tim to
Nó được kết bằng thật nhiều bong bóng
Mỗi bóng đều có tờ giấy yêu thương
Trong đó viết bao lời thương nũng nịu
Cả những lời hờn trách móc cho em
Vẫn cảm giác chai lì không rung động
Cố đọc vì cái trách nhiệm bản thân
Đọc một hồi em thấy mình mệt mỏi
Nhưng vẫn đọc cho hết đống giấy kia
Đọc một hồi rồi cũng xong đống giấy
Ngủ lúc nào em cũng chẳng biết luôn

Em biết vợ đã cố làm tất cả
Em lại xem là rắc rối mà thôi
Bởi trái tim không thuộc về cô ấy
Mà chỉ là cái trách nhiệm mà thôi
Em mệt mỏi với cái điều này lắm
Chạy trốn rồi có giải quyết được không?! 



--------



Đã 5 ngày không gặp nhau rồi đấy (11/01/2011)
Biết bao nhiêu nỗi nhớ nén vào trong
Anh gọi điện nhắn tin cho em nữa
Em trả lời với một cách qua loa
Dù ngàn lần, muốn nói nhiều hơn thế
Cố tránh anh, tránh chuyện của đôi mình
Anh gọi điện hẹn em cafe nữa
Không gặp anh, em việc cớ bận rồi
Nếu biết được chắc anh buồn lắm hả
Mấy ngày qua, em suy nghĩ rất nhiều

Có việc gì em cũng không làm được
Mấy ngày qua, thật tệ hại anh à
Ai bảo em dối lòng mình cơ chứ
Dẫu yêu anh, sao em vẫn muốn làm
Có lẽ em đã đưa ra quyết định
Chỉ còn chờ thời gian nữa mà thôi
Nói lúc này chắc làm anh hụt hẫng
Nên tập dần cái cảm giác xa anh
Từng phút giây, em không ngừng tự nhủ
Tự nhủ rằng mày hãy cố quên anh
Ôi ngốc ạ, yêu làm chi cho khổ
Biện minh rằng mình không thể yêu anh
Em đã tìm những điều gì có thể
Che lấp đi cái tình cảm cho anh
Tự nhủ rằng trái tim mình đã chết
Chẳng còn gì để níu kéo nữa đâu
Phải tự sống, tìm lý do tồn tại
Nhưng sau này mọi chuyện sẽ ra sao?

Em biết mình đã sai lầm mềm yếu
Để giờ đây liên lụy quá nhiều người
Chắc anh hận, anh buồn em nhiều lắm?
Nhưng mà em vẫn sẽ mãi yêu anh
Trên tình yêu còn có nhiều thứ khác
Không thể nào chỉ sống với bản thân
Ngắm con yêu trong mỗi đêm lặng lẽ
Nó đáng yêu và nó thật hồn nhiên
Biết gia đình sẽ không còn hạnh phúc
Cũng muốn là sẽ chấm dứt rồi anh
Nhưng nhìn con em lại không gượng được
Nó có quyền được cha mẹ yêu thương
Có tàn nhẫn, khi em rời xa nó
Cái người cha nói hết mực thương con

Còn chúng mình, hãy chia tay nhau nhé
Đợi thời gian sẽ nói chuyện với anh
Tới tháng 3 sẽ tập trung đi học
Học xa nhà, học tới tận cuối năm
Em hy vọng trong thời gian xa cách
Mong là ta sẽ có thể quên nhau
Em đã nộp hồ sơ rồi anh ạ
Trước đây thì, em lưỡng lự không đi
Em đã nghĩ là thời gian 9 tháng
Sẽ gây nên trắc trở chuyện đôi mình
Nhưng bây giờ em muốn mình đi học
Đi bây giờ, đi ngay tại lúc này
Em đã giấu cái chuyện em đi học
Để biện minh cho trắc trở đôi mình
Em sẽ nói đây chỉ là bỡn cợt
Chỉ đùa vui trong phút chốc mà thôi
Hoặc em sẽ đi tìm tình yêu khác
Để anh thấy rằng, em không xứng để yêu
Em chỉ giống như bao thằng gay khác
Không hề trao tình cảm đến cho ai
Hoặc có thể lạnh lùng hơn thế nữa
Làm mọi điều để xóa bóng hình anh
Em muốn anh, quên em đi anh nhé
Đó sẽ là điều có lợi cho anh
Anh sẽ đau, sẽ hận em nhiều lắm??
Một thời gian, anh sẽ chóng quên em
Em không đáng để cho anh hận nữa
Vì những gì đã đối xử với anh

Bao chát đắng bao lời em đã nói
Đủ khiến anh phải nghĩ lại chưa anh?
Em đối xử với anh sao tệ bạc
Liệu rằng anh sẽ thấy chán em không?
Muốn kết thúc chuyện càng nhanh càng tốt
Nhưng mà sao, em vẫn mãi nhớ anh
Nhớ nụ cười, nhớ khi anh hạnh phúc
Là lòng em không kìm lại được rồi
Em tệ quá, em toàn gây rắc rối
Ngày nào đây phải nói chuyện chia tay?
Cần thời gian để bình tâm cái đã
Em sợ rằng sẽ khóc trước mặt anh
Sẽ mềm yếu để rồi không làm được
Anh cũng đừng yếu đuối quá nghen anh

Cám ơn đời đã để cho em biết
Anh yêu em, yêu nhiều đến thế nào
Cám ơn anh vì tình yêu anh đã
Dành cho em để em biết ngọt ngào
Cũng cám ơn những đắng cay dằn vặt
Và những gì anh thực hiện vì em
Chỉ một điều là em yêu anh lắm
Nhưng mà không bước tiếp được cùng anh 



------



Chuyến đi xa với bao nhiêu toan tính (12/01/2011)
Nhưng cuối cùng, lại chẳng quyết được gì
Nhìn anh cười, ánh mắt anh hạnh phúc
Lại làm em chẳng thốt nỗi nên lời
Những lời nói bao đắng cay chua xót
Mặc dù em đã dặn phải lạnh lùng
Nhưng mà anh đã cố làm tất cả
Để em vui, để thấy được em cười
Anh vẫn cười vẫn hồn nhiên như vậy
Kiếm chuyện gì để cố chọc em vui
Anh còn chạy đi mua cà phê nữa
Vậy thì sao em có thể quên đây
Tự hỏi lòng, hỏi sao mình yếu đuối
Muốn quên anh nhưng không nỡ chút nào

Tặng người yêu cái hộp Proctolog (14/01/2011)
Kèm theo lời hướng dẫn ở bên trong
Người yêu cầm, cười cười rồi anh bảo
Bảo rằng em sao rành dữ vậy trời (Choáng, hết đỡ)

Ngày cuối tuần, với nhiều niềm vui mới (15/01/2011)
Thức dậy rồi thấy sảng khoái ghê ta
Chần chừ rồi lấy nhẫn ra đeo tiếp
Nhớ nằm ngoan trên tay nhé nhẫn ơi.

Ngày 17 mình chia tay anh nhé (17/01/2011)
Nhật kí này và cả một tình yêu. 



-------



Mình chia tay không phải là kết thúc
Mà chỉ là khởi đầu mới mà thôi
Từng nghĩ vậy và bây giờ cũng vậy
Anh nói vậy chắc đau lắm hả em?
Anh biết anh, sau này rồi hối hận
Hận rằng anh đã không giữ được em
Vì có lẽ, cuộc đời này anh sẽ
Chẳng có ai yêu anh giống như em
Em đã nói để bình yên thanh thản
Nói cho lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn
Dù sau này có chuyện gì đi nữa
Em nói là em chấp nhận thôi anh

Gần 1 tháng chia tay nhau rồi đấy
Anh còn nhớ khi em nói chia tay
Lọ điều ước anh tặng em hồi đó
Giờ em dùng để em nói chia tay
Em bảo anh mở ra mà xem nó
Tay run run khi anh mở nó ra
“Em viết là hay quên em đi nhé
Và khuyên anh hãy sống tốt lên đi
Em không xứng để cho anh yêu nữa!”
Bấy nhiêu thôi sao em quá lạnh lùng
Còn tờ giấy em cho anh điều ước
Anh muốn làm như thế lại với em
Nhưng mà sao anh không làm như vậy
Vì biết rằng sẽ đau khổ cho em

Em đã khóc như chưa từng được khóc
Cầm tay anh, trao chiếc nhẫn khi xưa
Em làm điều anh không hề tưởng tượng
Đập bễ ly lấy miễn cứa tay mình
Anh đâu muốn làm tổn thương em vậy
Nhưng mà sao em làm vậy với anh
Nhìn giọt máu trên tay em đang chảy
Đành gật đầu đồng ý chuyện chia tay
Anh biết nếu mà anh không đồng ý
Em sẽ làm nhiều chuyện dại dột hơn

Anh vào quán xin bông băng cầm máu
Em gạt tay để em bước đi về
Có cần thiết em phải làm như vậy
Có chuyện gì đừng hủy hoại bản thân
Em có biết rằng anh đang đau đớn
Xin em đừng làm vậy nữa nha em
Mảnh giấy đó, thôi anh xin gửi lại
Viết vài dòng thì mình sẽ chia tay
Nhưng anh sẽ, vẫn yêu em, em nhé
Anh có quyền làm vậy, phải không em

Rồi từ đó anh không còn em nữa
Em luôn tìm mọi cách tránh mặt anh
Những cuộc vui em đều không tham dự
Vì biết rằng sẽ có mặt của anh
Một tình yêu mà em đang lẫn tránh
Có biết rằng anh đau đớn lắm không
Anh đã dọn đi ra ngoài mà sống
Sau khi anh nói sự thật ra rồi (nói với gia đình)
Sống một mình cô đơn và mòn mỏi
Anh vẫn chờ được em nói tiếng yêu

Ngày hôm qua chắc anh không quên được
Không bao giờ quên được nó em à
Em đã đến và tận tình săn sóc
Ngày đầu tiên anh được gặp lại em (sau buổi chia tay)
Vì tình thế nên ngồi cùng bàn tiệc
Nhưng lần này em không né tránh anh
Em đã dám nhìn mắt anh rồi đấy
Nhưng lạnh lùng, xa lạ quá em à
Mời một ly nhưng rồi em từ chối
Em bảo là chút nữa tới Long Xuyên
Không biết thật hay chỉ là cái cơ
Để tránh anh, không muốn ở bên anh
Anh uống nhiều mà không ai ngăn được
Uống đến say, say đến chẳng biết gì
Anh nghe kể là hôm qua em đã
Đến nhà anh, săn sóc cả suốt đêm
Anh mơ hồ thấy em đang bên cạnh
Tưởng đây là một giấc ngủ chiêm bao.

Tết đến rồi không biết làm gì nữa
Lúc này đây, anh mới biết cô đơn
Cái cô đơn không thể nào chịu được
Hơn những gì mình đã phải trải qua
Em bệnh rồi nhưng anh không gặp được
Gọi hỏi thăm nhưng em chẳng trả lời
Anh như muốn phát điên lên rồi đấy
Sao mắt anh nó cay xé rồi em
Nước mắt anh nó cứ rơi, rơi mãi
Em bây giờ đã không thuộc về anh
Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm
Dù biết rằng nó cũng chẳng ích gì
Không đủ để nỗi buồn em vơi bớt
Nhưng mà anh còn biết phải làm gì.? 



 --------



Biết sẽ buồn, nhưng không ngờ, anh lại buồn đến vậy
Chia tay rồi, anh lại rất yêu em
Anh yêu em nhiều hơn anh đã nghĩ
Để bây giờ kí ức lại trào dâng
Những kỉ niệm mà đôi ta từng có
Để bây giờ nước mắt vẫn cứ tuông
Muốn quên đi để không còn vướng bận
Muốn chỉ là một giấc ngủ mơ thôi
Giờ mới biết em là người quan trọng
Mới biết là anh đang rất cần em
Anh sẽ cố, cố quên em đi nhé
Tập quen dần cái cảm giác xa em

Biết một ngày anh không còn em nữa
Nhưng mà anh vẫn hy vọng có em
Cứ ngỡ rằng không bao giờ anh sẽ
Sống xa em, mà đi hết cuộc đời
Cứ ngỡ rằng sẽ của anh mãi mãi
Nhưng trên đời không có chuyện vĩnh hằng
Một hạnh phúc mong manh anh tìm kiếm
Dẫu biết là nó không đến bên anh
Để bây giờ anh không còn gì nữa
Hai tâm hồn xa cách mãi từ đây

Rồi mỗi người sẽ đi tìm hạnh phúc
Cho riêng mình, để ta chóng quên nhau
Hy vọng nó sẽ giúp ta nhẹ nhõm
Không muốn “tình” là gánh nặng với ai
Anh mong sao, em sẽ luôn hạnh phúc
Vậy mà anh, toàn đau khổ cho em
Rồi sau này, chỉ mình anh lặng lẽ
Với cơ đơn và chỉ với nổi buồn
Không biết anh sẽ sống sao với nó
Khi không còn có em ở cạnh anh

Anh lại khóc khi mà anh đã nghĩ
Nghĩ một ngày em không thuộc về anh
Dẫu biết rằng vẫn mong em hạnh phúc
Bởi một điều, em hạnh phúc, anh vui
Nhưng mà sao mỗi khi anh nghĩ đến
Là tim anh lại đau thắt em à
Thà rằng em không còn yêu anh nữa
Để anh quên, quên kí ức về em
Nhưng mà anh còn yêu em nhiều lắm
Và bây giờ anh biết phải làm sao
Không còn ai nắm tay anh đi nữa
Làm sao anh bước tiếp được cuộc đời

Những góc phố thân quen, anh ở đó
Để tìm về những hi vọng có em
Dù ở đâu nhưng anh luôn vẫn nhớ
Hình bóng em, luôn khắc mãi trong tim
Tình yêu đến sao nhẹ nhàng đến thế
Để bây giờ nó cũng thế ra đi
Anh không quên bao lời yêu em nói
Không bao giờ quên kí ức về em
Em đã mong là cho anh hạnh phúc
Ngày hôm nay, cuộc sống mới bắt đầu
Khoảng cách đó hãy xóa đi em nhé
Để mình làm bạn đặc biệt của nhau
Nếu đời này ta vẫn còn duyên phận
Chắc là ta sẽ quay lại với nhau
Nếu còn yêu, hãy về bên anh nhé
Anh vẫn chờ, vẫn luôn mãi đợi em
Còn nếu em đã đi tìm hạnh phúc
Sống tốt rồi, đừng lo lắng cho anh
Ở nơi đây anh mong em hạnh phúc
Và những điều tốt đẹp đến với em
Anh đã tự làm tay mình chảy máu
Giống như em đã làm vậy với anh
Giờ anh hiểu nỗi đau em rồi đó
Chắc không bằng nỗi đau của em đâu
Trên tay anh đã in hằn vết sẹo
Khi nhìn vào anh sẽ nhớ tới em
Anh tự nhủ anh yêu em nhiều lắm
Cuộc đời này anh sẽ sống vì em
Anh tự nhủ, dặn lòng mình phải nhớ
Trên đời này chỉ yêu mỗi mình em  




------




Một ngày mới anh thấy mình trống vắng (13/2/2011)
Thức dậy rồi anh lại thấy cô đơn
Sao ông trời ông lại làm như thế
Cho tôi rồi sao ông lại lấy đi
Cái hạnh phúc ông đã cho tôi đó
Không biết anh có nên trách ổng không
Đã có lúc anh thấy lòng hoang vắng
Thấy chơi vơi, mất phương hướng luôn rồi
Anh chỉ muốn vẩy vùng và nổi loạn
Để vơi đi cái cảm giác của mình
Anh tuyệt vọng, muốn buông xuôi tất cả
Làm điều gì, nhưng chợt nghĩ về em
Anh không thể, không thể thành người khác
Một con người quá hư đốn, xấu xa
Chính vì em, em cho anh sức sống
Sống qua ngày, với kỉ niệm chúng ta

Một ngày nữa đôi ta cùng đau khổ
Anh yêu em, và em cũng vậy mà
Nhưng bây giờ không đến cùng nhau nữa
Anh chắc vì em không nói “không yêu” (chưa bao giờ nói “Em không yêu anh”)
Trang nhật kí ngày ngày anh sẽ viết
Dù cho em sẽ chẳng đọc bao giờ

Anh bất ngờ khi thấy em chạy bộ (17/02/2011)
Anh đã nhìn thấy em chạy từ xa
Có buồn không khi gặp nhau như thế
Chạy ngang anh, xem như chẳng có anh
Em xem như là chưa từng quen biết
Chạy qua rồi chỉ như gió thoáng bay

Đôi ta quả là có duyên em nhỉ (18/02/2011)
Vì sáng qua đôi ta đã gặp nhau
Sợ em ngại hôm nay không chạy bộ
Để tránh em anh đã chạy lên đồi
Nhưng không ngờ, hôm nay em chuyển hướng
Thật vô tình, ý tưởng lớn gặp nhau ^^!
Kết quả mình lại gặp nhau lần nữa
Thật buồn cười khi ta nghĩ giống nhau

À bây giờ anh sẽ không buồn nữa
Anh biết rồi, sao em cứ làm ngơ (Là anh biết sao em lại làm ngơ)
Em đang cố tỏ ra mình đáng ghét
Để cho anh, thấy khó để rút lui
Kế của em thì anh đây rất rõ
Anh sẽ không trúng kế của em đâu
Anh sẽ không, không bao giờ bỏ cuộc
Yêu em nhiều, cái thằng ngốc của anh 


From: Gockhuat_buon95 





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét