5 tháng 8, 2011

[Nhật kí] Phần 12 - Ngày 24/01/2011

Ngày 24/01/2011

Viết tặng LKM, dù em không đọc được những gì anh muốn nói.
Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít


Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...




Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời...


Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?


Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát


Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!


Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?


Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…


Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế


Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?


Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?


Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?


Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại… 




 -----




Dừng lại chút đi anh


Em muốn chúng ta dừng lại một chút, anh ạ! Không phải bởi tại em mỏi mệt! Không tại bởi con đường phía trước quá dài. Không phải bởi mưa nắng đâu anh! Chỉ bởi vì em nghĩ mình nên dừng lại.


Em muốn dừng lại để anh và em nghe lại nhịp đập của chính trái tim mình. Bởi em sợ nhiều khi tình yêu và lòng thương hại giống nhau quá đỗi. Nghe lại để thấy rằng đó là tiếng thở của tình yêu. Em biết anh không cần một tình yêu vụn vỡ, và em, em cũng không thể nhận một tình thương hại.


Đã từng có một ngày khi bên nhau, em nói với anh rằng: Tình yêu là thứ quý giá người ta chỉ có thể nhận trao chứ không thể vay mượn từ bất kỳ một ai được. Bởi vì em mơ hồ nhận ra rằng: em đáng thương và anh rất giàu lòng thương. Biết đâu mình đang ngộ nhận? Nên em muốn chúng ta dừng lại!




Em cũng muốn chúng ta dừng lại một chút để nhìn lại quãng đường chúng ta đã đi qua và sẽ phải tới. Em muốn chúng ta nhìn lại xem chúng ta có đang cùng nhau hướng tới một cái đích đến? Bởi có nhiều bạn đồng hành nắm tay nhau đi đến cuối chặng đường cũng không biết mình cần gì cuối con đường. Em sợ đi bên nhau mình vẫn thấy cô đơn.


Em muốn mình dừng lại để nhìn về quá khứ mà trân trọng những kỷ niệm lung linh của chúng ta. Cũng dừng lại để nhìn về con đường dài phía trước: thử thách và chông gai...


Anh và em có đủ sức cùng nhau vượt qua tất cả?


Mỏi mệt?


Buông tay?


Em muốn chúng ta dừng lại để hiểu thêm: thời gian giữa hôm qua và ngày mai - khoảng không giữa biển cả với đất liền vô cùng ấy có làm nỗi nhớ trong chúng ta chết dần đi? Bởi em lại mơ hồ nhận ra rằng: nỗi nhớ trong em đằng đẵng quá và ngày một thêm chênh vênh. Và anh, biết đâu cũng chỉ là một kẻ đuổi gió ngoài khơi xa: tưởng nắm bắt được nhưng kỳ thực đang bị vây hãm đó thôi!


Em muốn chúng ta dừng lại để lắng nghe cảm xúc nơi đáy con tim mình! Để có thể yêu thương nhau nhiều hơn hoặc đừng làm tổn thương nhau thêm nữa! Em muốn làm điều đó dẫu em biết rằng có thể khi dừng lại chúng ta sẽ không đi tiếp được.


Gục ngã hoặc bừng tỉnh?


Dẫu gì em cũng muốn chúng ta dừng lại!


Bởi vì em muốn trao đi và nhận lại trọn vẹn một tình yêu!  





--------





Khi người ấy không yêu bạn, đừng bao giờ gọi điện thoại cho người ấy nữa. Xin bạn đừng chờ đợi, đừng bao giờ lừa dối chính mình.


Khi người ấy không yêu bạn, xin bạn ở trước mặt người ấy đừng bao giờ rơi nước mắt, khi đau ốm đừng bao giờ nói cho người ấy nghe. Chỉ là cần phải nhớ, chỉ có người yêu mình, mới thực sự có thể tiếc thương cho bạn. Mà không phải là sự đồng tình một cách thờ ơ, thương hại.


Khi người ấy không yêu bạn, tình yêu của bạn trở thành trách nhiệm của người ấy. Xin bạn đừng bao giờ tính toán rằng mình sẽ được gì, đừng bao giờ hy vọng có bất kỳ sự báo đáp nào.


Đang yêu người không yêu mình, thì bản thân không thể có báo đáp. Đừng so đo đúng hay sai. Như thế sẽ vui vẻ. Cần phải nhớ, tình yêu giữa bạn và người ấy là đơn phương, bạn có lòng, nhưng người ấy vô tâm. Cho nên cũng không thể trách người ấy. Là vì có lẽ ấy cũng muốn làm điều đó tốt hơn một chút, không cần phải hờ hững với bạn như thế kia. Chỉ là yêu một người, đối tốt với một người. Vốn dĩ chính là một thứ bản năng. Xin lỗi, người ấy không có thứ bản năng đó.


Khi người ấy không yêu bạn, mong bạn đừng mất đi sự tự tin của bản thân. Bởi vì yêu một người, không phải người ấy giỏi giang, mà đó chỉ là một thứ cảm giác. Người ấy khiến bạn có cảm giác đó, vì bạn yêu người ấy. Giống như vậy, người ấy không yêu bạn, cũng không phải là do bạn không giỏi giang. Giỏi giang, không phải là lý do để yêu.


Khi người ấy không yêu bạn, nhất định cần phải cầu chúc cho người ấy được hạnh phúc. Có yêu rồi không nên có hận. Cũng đừng cảm thấy bất bình. Ra đi. Người ấy mất đi một người yêu người ấy, còn bạn mất đi một người không yêu mình, nhưng thứ đạt được là một cuộc sống mới, một cơ hội yêu mới.


Xin bạn đừng nghĩ đến "vĩnh viễn". Yêu không có vĩnh viễn, nay bạn yêu người ấy sâu đậm, nhưng sẽ có một ngày bạn không còn yêu người ấy nữa.


Khi người ấy không yêu bạn nữa, xin bạn hãy thở thật sâu, trên đường đời, trải đầy những nụ hoa yêu, luôn có một nụ hoa nào đó thuộc về bạn, đó không phải là an ủi. Mà là, đời này kiếp này sớm đã an bài như thế rồi.


Khi người ấy không yêu bạn, thì bạn vẫn mãi mãi yêu người ấy phải không? 




 --------




Chia tay, không phải là kết thúc. Chia tay chỉ để cho một khởi đầu mới. Anh đã từng nghĩ như vậy, và đến bây giờ, suy nghĩ đó vẫn không hề thay đổi. Anh biết, khi nói ra những lời đó, người đau khổ nhất là em, T ạ. Anh biết, rồi sau này anh sẽ phải hối hận, vì anh đã không níu giữ được em, vì có lẽ trong suốt cả cuộc đời này sẽ chẳng còn ai yêu anh như em đã từng yêu. Nhưng em đã nói , nói để cho cả hai được bình yên thanh thản, nói cho lòng được nhẹ nhàng hơn, rồi sau này, mọi việc có như thế nào đi nữa thì em cũng sẽ chấp nhận, em đã nói với anh như thế, phải không T?


Đã gần 1 tháng kể từ ngày mình chia tay nhau, phải không T? À không, anh quên mất, em muốn anh gọi em bằng cái tên LKM, chứ không phải bằng tên thật của em. Một con người khác trong em, và cả cái tên cũng vậy. Nhưng anh vẫn muốn gọi em bằng tên thật của em mà thôi, chứ không phải là cái tên LKM.


Anh vẫn nhớ từng hành động của em ngày em nói lời chia tay anh. Em đã dùng lọ điều ước anh tặng em, em đã viết điều ước duy nhất của mình vào đó, anh ngỡ ngàng khi biết rằng điều muốn làm cho em hạnh phúc nhất, giờ đây lại đang là công cụ đắc lực để giúp cho em nói lời chia tay anh. Em bảo anh mở ra xem đi, tay anh run run mở tờ giấy mà anh biết chắc chắn em đã viết gì trong đó. “Anh hãy quên em đi, và cố mà sống tốt, em không xứng đáng với anh đâu”. Chỉ bấy nhiêu thôi, không còn nồng nàn như những khi em nói lời yêu anh, nó thật lạnh lùng và tàn nhẫn. Còn tờ giấy điều ước em tặng anh, em cũng muốn anh viết vào đó, cũng là những lời đầy cay đắng như thế dành cho em. Làm sao anh có thể làm điều đó chứ. Em đã khóc nhiều lắm, em cầm tay anh, rồi đeo trả lại cho anh chiếc nhẫn mà chính tay anh đã đeo cho em trong ngày mình đi Hà Tiên chơi. Làm sao anh có thể làm điều đó chứ. Và em đã làm một việc mà anh không thể nào tưởng tượng ra được, em đã đập bể ly nước, và lấy miễn cứa vào tay mình để gây áp lực cho anh. Em biết anh không muốn em tổn thương mà, nên em đã làm vậy. Nhìn máu trên tay em chảy, anh biết làm sao hơn, đành gật đầu để mong em đừng làm vậy nữa. Anh biết, giờ phút đó anh mà không đồng ý cùng em, thì em sẽ làm nhiều việc hơn nữa, chỉ để anh đồng ý thôi, phải không? Em dại dột quá M ạ.


Anh chạy vào quán xin bông băng để cầm máu cho em, em đã gạt tay và đẩy anh ra một bên để ra về. Em có cần thiết phải làm vậy không M? Có gì xảy ra đi nữa thì em cũng đừng tự hủy hoại bản thân mình chứ. Em làm vậy có biết anh đau đớn đến thế nào không? Anh đã gửi mảnh giấy đó lại cho em, anh đã viết vào đó rằng mình sẽ chia tay nhau, nhưng anh vẫn yêu em. Anh có quyền đó mà, phải không M?


Và rồi suốt từ đó đến nay, em đã cố tránh mặt anh. Trong mọi cuộc vui của nhóm, em đều không tham dự, vì em biết, có mặt anh trong đó. Em đã lẫn tránh tình yêu của chính mình phải không em? Anh buồn nhiều lắm, không biết mình phải sống vì ai. Anh đã nói sự thật cùng gia đình anh, và anh đã ra ngoài sống rồi em ạ. Sống lẳng lặng, cô đơn, mỏi mòn và chờ đợi.


Ngày hôm qua, có lẽ sẽ là ngày anh không thể quên được, không thể nào quên. Em đã đến, đã săn sóc cho anh suốt đêm. Ngày dự tiệc hôm ấy là ngày đầu tiên mình gặp lại nhau kể từ ngày chia tay. Anh biết, vì tình thế ép buộc nên em mới phải ngồi cùng bàn tiệc với anh phải không? Em vẫn ngồi, nhưng lần này em không né tránh anh nữa. Em đã dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lạnh lùng như mình là 2 người xa lạ. Mấy đứa bạn đã kêu anh uống cùng em 1 ly, chẳng biết tụi nó có biết gì giữa anh và em hay không, mà tụi nó nói “2 thằng mày uống với nhau 1 ly đi, đã lâu rồi mới đầy đủ 2 đứa đấy”. Anh đã mời em, nhưng bất ngờ là em từ chối. Em bảo chút đi Long Xuyên rồi nên không uống. Anh không biết thật không hay chỉ là cái cớ. Rồi em ngồi chút và em về. Anh đã uống nhiều lắm, uống đến mức tụi bạn phải ngăn không cho anh uống nữa. Anh cũng chẳng còn nhớ gì, chỉ nghe kể lại em đã đến và săn sóc anh suốt đêm. Anh mơ hồ thấy em, đã tưởng mình nằm mơ, nhưng thật ra em đã đến bên anh phải không? Anh. Đ kể lại với anh rằng, khi chở anh về nhà, anh đã không ngừng kêu anh Đ gọi điện bảo em đến, hỏi có việc gì không thì anh không nói, nhất quyết đòi em phải đến mới được. Anh say rồi, cầu trời anh không làm gì bậy. Anh không còn nhớ gì sau đó. Lúc này đây, anh thậm chí còn không đủ sức để viết nữa, nhưng anh chẳng còn biết nói cùng ai cả , bởi vì người duy nhất mà anh cần những lúc này, chỉ là em thôi, M ạ.


Rồi ngày tết đến, đây là lần đầu tiên trong đời anh biết cô đơn là gì đấy M ạ, cô đơn hơn thảy từ đó đến giờ, hơn cả những gì có thể. Anh nghe em bệnh, nhưng không sao gặp em được. Nhắn tin điện thoại cho em thì em không nghe máy không trả lời. Anh như phát điên lên vì em. Nước mắt anh cứ rơi, rơi mãi. Từ bây giờ, em sẽ không còn là M của anh nữa . Anh xin lỗi, xin lỗi em thật nhiều. Anh biết dù có nói bao nhiêu lời xin lỗi đi chăng nữa cũng không đủ để làm vơi bớt nỗi buồn trong em, nhưng anh còn biết làm gì đây.


Biết rằng sẽ buồn , nhưng anh không ngờ mình lại buồn đến như vậy. Chia tay rồi, anh mới biết rằng anh yêu em nhiều hơn anh đã nghĩ. Kí ức ngày nào trở về bên anh, kỉ niệm dâng lên thành nước mắt. Anh muốn quên đi tất cả, muốn trở lại như ngày xưa, vô tư, không vướng bận điều gì. Anh chỉ muốn xem tất cả thoáng qua như một giấc mơ thôi , một giấc mơ mà anh có em … Giờ đây mới biết, em là người quan trọng với anh như thế nào, mới biết là anh rất cần em. Nhưng anh sẽ cố gắng, rất cố gắng để quên em, để tất cả sẽ chỉ là quá khứ, cố gắng sống một cuộc sống không có em ở kề bên.


Anh biết, chuyện tình cảm của em và anh sẽ có lúc phải kết thúc. Nhưng anh đã nhiều lần gạt cái suy nghĩ đó sang một bên, cố gắng, hi vọng sẽ cùng em đi đến hết con đường phía trước. Cứ ngỡ rằng, suốt cả cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ phải xa em. Cứ ngỡ rằng, em sẽ là của anh mãi mãi. Nhưng trong cuộc sống thực sự có điều gì là vĩnh hằng không hả M? Anh luôn tìm kiếm thứ hạnh phúc mong manh mà anh biết là sẽ không bao giờ đến với anh, để bây giờ, mọi thứ đã hết. Giữa anh và em luôn có một điều gì đó xa lạ, đó là khoảng cách về không gian, thời gian, hay vì một điều gì khác? Có lẽ là cả 3 phải không em?


Chia tay, mỗi người sẽ đi tìm hạnh phúc mới, anh hi vọng nó sẽ giúp anh và em cảm thấy nhẹ nhàng hơn, anh không muốn tình yêu như một thứ gánh nặng đối với bất kì ai. Anh mong em sẽ hạnh phúc, không như anh chỉ toàn làm cho em đau khổ mà thôi. Khoảng thời gian sau này anh sẽ rất buồn và cô đơn , anh không biết mình sẽ đối diện với nó như thế nào nữa. Rồi anh sẽ sống ra sao, làm sao để sống một cuộc sống mà không có em kề bên, không có em quan tâm, lo lắng cho anh. Giờ đây…


Cứ nghĩ một ngày nào đó, nụ cười, ánh mắt ấm áp của em không còn dành riêng cho anh nữa, anh lại khóc. Dẫu biết rằng, vẫn luôn mong em hạnh phúc, bởi vì mãi mãi, hạnh phúc của em sẽ là hạnh phúc của anh, nhưng tim anh vẫn đau khi nghĩ đến điều đó. Thà rằng em không còn yêu anh nữa, để anh xóa bỏ tất cả những kí ức về em, nhưng giờ đây anh vẫn còn yêu em nhiều lắm, làm sao đây hả M? Làm sao anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống mới? Còn ai có thể cùng anh bước qua những tháng ngày gian khó, còn ai có thể nắm tay anh bước đi trên con đường chúng ta đã đi cùng nhau .


Tìm lại những góc phố thân quen, anh vẫn hi vọng có em ở bên siết nhẹ đôi tay. Dù ở bất cứ nơi nào anh vẫn thấy hình bóng em. Anh nhớ em và ngay giây phút này đây hình ảnh của em cứ chất đầy trong tâm trí. Buồn thật nhiều…


Chúng ta đã đến bên nhau thật nhẹ nhàng và chia tay cũng thế. Những lời em nói, từng lời yêu thương, anh sẽ không bao giờ quên. Kí ức về em, suốt cuộc đời này anh sẽ giữ mãi. Em đã cầu mong cho anh hạnh phúc, anh sẽ cố gắng, M ạ. Ngày hôm nay, anh sẽ bắt đầu lại từ đầu, sẽ sống một cuộc sống mới. Chúng ta sẽ là những người bạn của nhau,những người bạn đặc biệt, sẽ xóa những khoảng cách trước đây còn hiện hữu. Nếu còn duyên phận với nhau, chắc chắn chúng ta sẽ quay trở lại. Nếu sau này em vẫn còn yêu anh, em hãy quay trở về, vì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em nhé. Chúng ta sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước. Còn nếu như em tìm được hạnh phúc mới, thì đừng lo lắng gì cho anh cả, em hãy sống thật hạnh phúc, sống như chưa hề biết anh vậy. Hạnh phúc nhé em, ở nơi này anh luôn cầu mong cho em những điều tốt đẹp nhất. Anh yêu em, M ạ. Anh đã tự làm cho tay mình chảy máu, giống như em đã làm vậy. Thật sự rất đau M ạ, giờ anh mới hiểu hết nỗi đau đó của em. Vết thương trên tay không đau bằng vết thương trong lòng, phải không em. Giờ đây, trên tay anh đã hằn lên 1 vết sẹo, anh sẽ không bao giờ quên rằng anh đã từng yêu một người, yêu hơn cả yêu bản thân. Ngày ngày, thức dậy anh đều nhìn nó, để dặn lòng rằng mình chỉ yêu mỗi một mình em mà thôi. Mãi mãi đến sau này, anh sẽ chỉ yêu mình em mà thôi. Anh yêu em T ạ, không phải LKM đâu. Anh yêu cả con người và cái tên thật của em.  




-------




Chỉ cần em chợt quên đi
Như nỗi nhớ chẳng bao giờ có thật
Những lo lắng đời thường được - mất
Ừ thôi thì em cứ chợt quên đi


Nói lời yêu rồi lại nói chia ly
Lại than thở những điều anh đã biết
Lại tìm đến anh khi đường về mỏi mệt
Điệp khúc mong chờ còn mãi đến ngày sau ...


Để bây giờ khi mình đã mất nhau
Anh mới biết đường đời mênh mông quá ...
Biết tìm đâu một người trao nỗi nhớ
Trao u sầu , trao nước mắt , đớn đau ...


Chẳng bao giờ anh có thể biết đâu
Em nói quên nghĩa là em vẫn nhớ
Cái định nghĩa dịu dàng như hơi thở
Riêng mình anh lại chẳng nhớ bao giờ


Mưa vẫn rơi những giọt nhớ dại khờ
Như nuối tiếc điều gì xa xôi lắm
Nhu khát khao ngày mai trời lại nắng
Để đường về không ướt áo người yêu


Dẫu hôm nay thấy lòng đắng cay nhiều
Em vẫn bước một mình lên phía trước
Lời hứa xưa tự nhủ lòng làm được
Tự ru lòng hát mãi khúc chờ mong ...


Về đi em , cho đời bớt long đong
Chuyến xe đời chẳng bao giờ dừng lại
Em đã bước lên nghĩa là em sẽ tới
Dĩ vãng qua rồi , em ngoái lại mà chi ...


Và chỉ cần em bất chợt quên đi
Để dòng đời đưa về nơi quên lãng
Hạnh phúc hôm nay - ngày mai cay đắng
Đau khổ trong đời đâu phải chỉ riêng em ...


Hạnh phúc đâu rồi , hạnh phúc lấm lem ...
Ta đã mất nhau trong một ngày nắng ấm
Xin trả cho nhau những ân tình nồng thắm
Để cho lòng nấc mãi khúc tình câm ...









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét