5 tháng 8, 2011

[Nhật kí] Phần 15



Nếu mai này thật sự chia xa,
Anh không còn nhìn thấy em từng ngày được nữa,
Thì hãy nhớ, từ phương trời nào đó
Luôn có người dõi theo dấu chân em...


Nếu mai này em thật sự lãng quên,
Những năm tháng giờ đã thành kỷ niệm,
Thì tất cả trong ta đều nguyên vẹn
Như bóng hình em mãi ở trong tim


Rồi mai này em như một cánh chim,
Đang thỏa sức cùng trời cao biển rộng,
Thì xa lắm nơi cuối trời xanh thẳm
Sẽ có người hạnh phúc biết bao nhiêu!


Nếu mai này em tìm được tình yêu
Xin hãy thắp giùm cho anh ngon nến
Từng giọt nóng long lanh tình thương mến
Vẫn ấm nồng như thuở mới yêu nhau. 


-----



Vô tình em tìm đến
Khi mặt trời vừa lên
Rồi vô tình em nói
Chúng mình chia tay thôi.


Vô tình anh lẻ loi
Ta xa nhau thật rồi
Vô tình anh đau nhói
Đành chấp nhận vậy thôi.


Vô tình gặp lại nhau
Trên đường xưa hôm nào
Nhưng giả vờ không thấy
Em vô tình bước mau.


Vô tình một lần nữa
Anh bước trên đường xưa
Quay lưng anh vội bước
Nước mắt vô tình rơi
Vô tình anh hiểu được
Trái tim của một người... 



------



Vô tình em tìm đến
Khi mặt trời vừa lên
Rồi vô tình em nói
Chúng mình chia tay thôi.


Vô tình anh lẻ loi
Ta xa nhau thật rồi
Vô tình anh đau nhói
Đành chấp nhận vậy thôi.


Vô tình gặp lại nhau
Trên đường xưa hôm nào
Nhưng giả vờ không thấy
Em vô tình bước mau.


Vô tình một lần nữa
Anh bước trên đường xưa
Quay lưng anh vội bước
Nước mắt vô tình rơi
Vô tình anh hiểu được
Trái tim của một người...


Nụ cười đã quay trở lại trên môi người ấy, vẫn nồng nàn như xưa, vẫn say đắm như xưa, nhưng nó lại không dành cho anh.


Thêm 1 ngày nữa anh yêu em nhiều T ơi. Em đừng lạnh lùng nữa nhé. 


------



T à!
Đôi khi ... con người ta cần dừng lại ... dừng lại để rồi bước nhanh hơn ...
Đôi khi ... con người ta cần buông tay ... cần cho đi để rồi có nhiều hơn ...
Đôi khi ... con người ta cần khóc ... khóc thật lớn để rồi lại cười thật to ...
Đôi khi ... con người ta cần 1 mình ... 1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào ...


Anh cũng cần phải một mình, và anh đã một mình rồi. Và quà thật anh mới biết là khi mình có nhau là quan trọng đến thế nào.


Tối qua nhà anh điện thoại cho anh, bảo anh về. Anh không về đâu em ạ. Anh bảo với gia đình không cần phải lo cho anh. Anh bảo với họ rằng hiện nay anh đang sống rất hạnh phúc với người anh yêu, và anh không cần gì hơn thế nữa.


Và hiện nay anh cũng đang rất hạnh phúc đây em ạ. Anh đọc lại từng trang nhật ký của em viết, thấy như là một khúc phim vừa mới quay xong.


Cuối tuần vui vẻ, em nhé.


Thằng ngốc của anh, ngày càng yêu em thêm nhiều. 



-------





Một khối tình con đã mất rồi
Cả người trong mộng cũng xa xôi
Đau buồn chán nản trời hay biết
Lệ ướt lăn dài chảy có đôi.


Lòng lạnh lẽo trời ơi lạnh lẽo
Gió vô tình nhạt nhẽo trên môi
Hồn lạc lõng lang thang thất thểu
Cảm giác này ai hiểu với tôi...


Quen nhau một cách tình cờ
Để rồi nhung nhớ giả vờ giận nhau
Để rồi nước mắt không lau
Để rồi tình đến khi nào không hay.
Một ngày lại đến 1 ngày
Ta gieo " trái nhớ " trải đầy trang thơ
Đêm đêm dưới ánh trăng mờ
Ta ngân câu hát đợi chờ người yêu. 



------





Một ngày mới nữa lại bắt đầu. Anh lại viết tiếp vài dòng vào trang nhật ký này. Và anh nhận ra được một số điều.


Nhiều người đã khuyên anh nên từ bỏ em, cố gắng quên đi hình ảnh của em bởi vì chúng ta không thể nào có một kết thúc tốt đẹp được.


Nhưng anh không thể. Ừ, thì ai nói anh ngu cũng được, nói anh lụy tình cũng được, nói anh mù quáng cũng được. Duy nhất chỉ có anh, và em, hiểu được rằng mình đang làm gì mà thôi, phải không em?


Anh còn yêu em, yêu nhiều lắm.
Em cũng yêu anh, yêu nhiều như vậy.


Và khi ta yêu nhau thì đâu nhất thiết phải được ở bên nhau, phải không em? Dù 2 đứa mình không còn ngày ngày đối mặt, không còn được chia sẻ buồn vui cùng nhau, không còn những lời ngọt ngào âu yếm, nhưng chúng mình vẫn yêu nhau. Yêu nhau thì ai cũng có khao khát được ở bên nhau, nhưng không phải là sở hữu nhau. Em sống cuộc sống riêng em, anh sống cho bản thân mình, nhưng chúng ta có điểm chung là đều dành trái tim cho nhau, thì cho dù việc không ở bên nhau cũng đâu có sá gì, phải không em? Việc ấy chỉ là một việc nhỏ mà thôi.


Anh đã rất hạnh phúc, khi biết được rằng trong trái tim em, em đã dành trọn vẹn tình cảm cho anh.


Và anh cũng khóa cửa vĩnh viễn trái tim mình để mãi lưu giữ hình bóng của em trong đó.


Anh không chắc chắn rằng anh sẽ mãi mãi yêu em, nhưng anh có thể bảo đảm rằng, một khi anh đã không còn yêu em thì anh cũng sẽ không còn yêu một ai khác được nữa. Và hàng ngày, anh đang cố gắng làm sao để mình vẫn có thể yêu em nhiều hơn. À, anh sến quá, nói những lời này nếu như em xem được chắc chắn em sẽ cười anh cho mà xem.


Em biết không, những lúc em càng tỏ ra lạnh lùng với anh thì anh biết em đang cố tình làm vậy. Và vì em còn yêu anh nhiều lắm mới cố làm ra như thế. Chứ nếu em đã hết yêu anh thì em chẳng cần phải tỏ thái độ như thế để làm gì, phải không em? Ngốc ạ.


Hiện giờ anh đang sống một mình nên hơi trống trải, nhưng không sao, cả căn nhà rộng lớn như vậy đi ra đi vào mãi cũng chán. Thế nên anh tìm việc gì đó để làm, này nhé, anh đã mua về 1 chiếc xích đu màu trắng, theo đúng ý thích của em rồi, anh đã trồng cõ xung quanh chiếc xích đu để có thể vừa ngồi vừa nói chuyện cùng nhau. Bao giờ em mới được ngồi lên chiếc xích đu ấy nhỉ?


À, còn chiếc nhẫn của em nữa, anh đã đeo nó trên cổ anh rồi này, còn chiếc nhẫn của anh thì anh vẫn đeo trên tay. Anh tin là có một ngày anh lại sẽ được cầm tay em và đeo nó vào cho em. Hi hi, ước mơ này xa vời quá. Nhưng không thể không thực hiện được, phải không em?


À, dạo này anh tăng ký đấy, 2kg, lên 67 rồi, chắc là phải siêng ra phòng tập lại thôi, và chạy bộ mỗi sớm nữa chứ. Nếu không thì thành heo ú ù u rồi sao, hì hì.


Thôi, anh chuẩn bị đi làm đây.
Ngày đầu tuần vui vẻ nhé, thằng ngốc của anh. 



------





Người ta thường hay nói "hình như"
Bởi chỉ nắm trong tay những điều chưa chắc chắn
Nhưng đôi khi biết nó là chắc chắn
Họ vẫn hoài thích nói "hình như"


Và hình như anh bất lực trước ngôn từ
Nên không thể nói với em những điều sâu kín nhất
Nhưng lẽ nào trên đời lại có "hình như là sự thật"
Để không bao giờ chắc chắn được thứ tha?


Người ta vẫn thường nói: "hình như là..."
Để tự an ủi mình hay làm yên lòng người đối diện
Anh và em, ai là thuyền, ai là biển
Hay suốt đời cũng chỉ biết "hình như"


Người ta vẫn cứ lẫn lộn giữa thực và hư
Bởi sự thât phũ phàng hơn ta nghĩ
Nên cứ để bản năng và lí trí
Đi chung đường không biết sẽ về đâu.


Người ta cứ nghĩ rằng khi yêu nhau
Sẽ thôi không còn hình như nữa
Rằng thế giới này chỉ mình hai đứa
Rồi ngang nhiên, dám chắc chắn đủ điều.


Bởi chữ yêu luôn gắn liền với chữ liều
Nên "hình như" mới trở thành "chắc chắn"
Chuyện chúng mình nên nói hay im lặng
Để không nhầm "chắc chắn" với "hình như" 



------





Hình như chúng mình đang cố giả vờ không yêu nhau, phải không em?
Chúc em ngày mới thật vui.


Anh thấy lòng mình ấm áp khi vẫn thấy em đang sử dụng chiếc bút mà anh gửi tặng. Ít ra thì vẫn còn chút gì để nhớ đối với em.


À, anh đang tập dần với thú vui của em đấy, để rèn tính nhẫn nại và giải trí. Anh đang bắt đầu ráp mô hình giấy đây này, bắt đầu sẽ là "Thiên Đàng". À, mà anh làm xong sẽ để dành đó, để có dịp sẽ tặng em.


Và anh cũng bắt đầu tập nghe nhạc mà em thường hay nghe, dòng nhạc New Age của Kitaro đấy. Em thường hay bảo anh mà có can đảm nghe xong trọn 1 album của ông ấy thì em thua điều gì em cũng thua. Đúng là nghe lần đầu thì khó nghe thật đấy, nhưng anh thích nhất album Sacred Journey Of Kukai Vol 1 của ông ấy, em đã chỉ cách cho anh nghe mà. Đúng là hay thật. Càng nghe càng thấy lòng thanh thản. Và anh cũng thích bài Cocoro của album này. Nhẹ nhàng, tĩnh mịch, sâu lắng nhưng không kém phần trầm hùng. Và đúng như em nói, cái kết của Cocoro lại là sự khởi đầu cho Shining Spirit of Water, anh thích vậy. Kết thúc không phải là chấm hết, mà đó chỉ là một sự kiện để để có sự khởi đầu mới mà thôi.


Thằng ngốc này đúng là tinh thật, nhờ em mà anh biết còn nhiều điều đáng phải quan tâm trong thế giới này. 



--------




Em ngốc ạ!


Anh đã nói với em về trái tim của con người chưa? Đó là một bộ phận kỳ diệu nhất trong cơ thể chúng ta. Không chỉ vì nó bơm máu nuôi chúng ta sống mà nó còn là biểu tượng tinh thần. Là tình yêu, là sự thương cảm, là nhiệt huyết, là sự trung thực, là niềm tin...


Người ta vẫn dùng trái tim để yêu nhau, để thương từng điều nhỏ bé, để rung động với cuộc sống, để đốt lửa, để thắp những niềm tin và hy vọng, để tha thứ, để cảm thông, để chia sẻ, để gửi gắm, để bao bọc, để gìn giữ...


Trái tim vì thế mà kỳ diệu. Một người có trái tim mà không để sử dụng gì ngoài việc bơm máu nuôi sống mình thì đó là 1 trái tim thực vật.


Em ạ!


Anh cũng đã nói với em chưa về những điều trái tim thổ lộ? Trái tim biết nói những điều mà chúng ta không thể diễn đạt bằng lời. Người ta yêu nhau bằng sự thôi thúc của trái tim. Đó là khi đặt tay lên ngực trái của mình. Người ta tin nhau cũng bằng cảm giác của trái tim mách bảo. Chia sẻ nhau cũng bằng trái tim trước nhất.


Tha thứ nhau cũng vì trái tim muốn thế. Và muốn cống hiến cũng bởi khi trái tim lộn ngược đầu thành hình ngọn lửa. Trái tim nói rất nhiều điều. Không có đúng sai trong những lời trái tim nói. Chỉ có nên hay không nên làm, chỉ có cần hay không cần. Và xác tín bằng nhịp đập của trái tim. Nhịp đập ấy không biết nói dối.


Nếu ai không biết nghe, không nghe thấy trái tim mình nói thì người đó thật bất hạnh và thiệt thòi. Vì cuộc sống không phải chỉ có 2 cực đúng/sai, tốt/xấu,...


Cuộc sống còn biết bao điều hoang hoải giữa ranh giới đúng/sai, giữa hai bờ tốt/xấu. Nếu chỉ dùng lý trí để phân định, em sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời chính xác. Và nếu chỉ dùng lý trí, tương lai sẽ trả lời em bằng những tiếc nuối, hối hận và cả những xót xa.


Vì lý trí đôi khi vô trách nhiệm với tương lai. Vì lý trí tuỳ thuộc vào kiến văn và hiểu biết. Mà cuộc đời, có khi nào ta biết tất cả mọi điều? Còn trái tim, trái tim không quảng bác được bằng lý trí nhưng trái tim biết điều gì cần cho ta. Trái tim biết em là ai và em muốn là ai?


Em ạ!


Trái tim kỳ diệu là thế, nói nhiều là thế, hữu dụng là thế!


Vậy thì hãy biết trân trọng, lắng nghe và cả gượng nhẹ với trái tim nữa!


Gượng nhẹ với trái tim.


Đừng để hận thù bóp nghẹt trái tim mình.


Đừng để lợi danh ru ngủ trái tim.


Đừng để những mưu cầu tham lam khiến trái tim mất tiếng.


Đừng để dư luận hay lý trí áp đặt nhịp đập trái tim mình.


Và đừng để cả những sự thật trần trụi làm trái tim em tổn thương không hoàn nguyên lại được.


Hận thù khiến trái tim bị bóp nghẹt.


Lợi danh khiến trái tim bị ngủ quên.


Mưu cầu tham lam khiến trái tim bị át tiếng.


Dư luận và lý trí áp đặt trái tim theo những chuẩn mực của người khác.


Và quan trọng hơn cả, những sự thật trần trụi có thể khiến trái tim em tổn thương mà không thể phục hồi nguyên trạng.


Em ạ!


Liệu điều đó có phải là anh đang muốn em chạy trốn sự thật trần trụi chăng? Anh muốn em hèn đi chăng? Anh muốn em chối bỏ sự thật chăng?


Không!


Không đời nào em ạ!


Em hãy cứ đối diện với sự thật đi


Em hãy cứ trực diện với sự thật đi!


Em hãy cứ tìm kiếm những sự thật đi cho dẫu sự thật có thể khiến em thất vọng hay đau đớn.




Nhưng...




Nhưng em đừng bắt trái tim mình phải chịu những sự thật đó.


Là khi em nhận ra thần tượng của mình không hoàn mỹ như em nghĩ. Thì hãy tôn trọng sự thật đó nhưng đừng vì sự thật đó mà đạp đổ toà lâu đài em đã từng xây.


Là khi em nhận ra người em tin tưởng nhất đã bội phản em. Thì em cũng đừng vì thế mà xoá bỏ toàn bộ database giữa em và người đó.


Là khi em đang dành hết trái tim mình cho một người bỗng em nhận ra người đó không xứng đáng với trái tim mình thì cũng đừng vì thế mà "delete all" những gì thuộc về con người đó.


Điều đó có quá khó khăn với em không?


Khó!


Rất khó em ạ!


Vì trong nhiều tổn thương, tổn thương trái tim luôn khiến chúng ta đau đớn nhất.


Trái tim cần gượng nhẹ.


Để đau đớn không làm biến dạng trái tim.


Một khi ta yêu thương trái tim mình, bảo vệ trái tim ấy bằng những điều tốt đẹp nhất mà ta đã từng có.


Phải! Chỉ có sự bảo vệ đó mới đủ sức mạnh để bảo toàn trái tim.




Chỉ có những điều tốt đẹp nhất trong quá khứ và những ước muốn tốt đẹp nhất cho tương lai mới bảo vệ được trái tim.


Vì cuộc sống luôn tồn tại không chỉ một màu hồng. Cuộc sống là rất nhiều mảng màu ghép lại. Thế nên, những mảng màu tối cũng chỉ là những mảng màu chứ không phải là tất cả. Gượng nhẹ với trái tim không phải là tô hồng cuộc sống. Mà gượng nhẹ với trái tim tức là tránh để trái tim chìm trong những mảng màu tối sẫm.


Và nữa, cũng đừng làm trái tim người khác bị đau bởi những sự thật ta biết. Cũng không phải là che giấu sự thật đó với họ. Mà là bằng cách khác, cho người ấy biết trái tim họ còn nhiều điều tươi đẹp bên cạnh sự thật đớn đau kia. Đó chẳng phải là sự khôn khéo của ta mà là sự yêu thương của ta. Em không dùng ngoa ngôn hay lời lừa mị. Em hãy dùng sự chân thành, chia sẻ và sự sẵn sàng bảo vệ họ để xua đi đám mây đen kịt mà sự thật kia mang lại cho họ.


Nó không phức tạp như anh đang chia sẻ với em đây. Một khi em yêu trái tim họ như chính trái tim mình. 



------



Ngốc ạ.
Một chiều mưa, ngồi nhớ em quá, tình cờ xem được một bài viết về cafe, lại nhớ đến em. Và anh đã tự tay pha 1 phin cafe thật đậm, uống thật đắng như mọi khi em vẫn hay uống. Anh mới hiểu nó đắng đến thế nào. Và anh hiểu vì sao em lại thích nó đến vậy.


Đúng là thật đắng, nhưng rồi cũng thật ngọt. Từng giọt từng giọt, ngồi chờ đợi bằng cảm giác nhẫn nại cũng khiến cho người ta ngộ ra nhiều điều. Đó là lý do vì sao khi vào quán, em không bao giờ uống cafe pha sẵn mà luôn kêu 1 phin cafe thật đậm, để từng hạt chắt lọc tận cùng nỗi đau hòa vào dòng nước nóng để cho ra từng giọt đắng. Cảm giác thưởng thức cái vị đắng đó đúng là không thể quên. Và anh cũng chợt nhớ đến hơi thở, nụ hôn của em cũng có mùi cafe như vậy. Thật là trùng hợp quá em nhỉ. Anh đã bật lên như vậy khi biết cũng có 1 người giống em đến vậy. Chỉ 1 chi tiết đó thôi cũng làm anh nhớ đến em.


2 ngày qua là 2 ngày anh rất hạnh phúc đấy, ngốc của anh. Chúng mình đã được ở cùng nhau. Uhm, thì ở rất đông, nhưng anh cảm giác chỉ có anh và em bên nhau mà thôi. Em đã chịu bắt chuyện với anh, em đã chịu cười nói cùng anh, em đã chịu giỡn trở lại. Anh vui lắm ngốc ạ. Anh kiếm nhiều chuyện để tiếp cận em và chọc em. Nghe em chửi anh khùng, anh cũng cảm thấy vui. Anh thật sự rất vui đấy em ạ. Tối đó em làm anh lo lắng quá, nhậu chi nhiều đến nỗi không biết đất trời là gì. Em đã nôn nhiều lắm, anh nằm võng bên cạnh nghe mà xót xa quá. Anh đã lau khăn cho em, em gạt tay ra, vì anh dùng khăn lạnh. Anh thật không biết là em ghét khăn lạnh đến thế. Anh liền lấy khăn nóng lau cho em thì em mới chịu để yên cho anh lau. Thật là, ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng không hiểu hết về em, thật đáng trách quá phải không em? À, mà vì từ đó đến giờ anh chưa từng thấy em say, chưa từng chăm sóc em vào những lúc như vậy nên không biết là phải rồi.


Thôi, anh mong ngày mới nữa sẽ đến. Và em vui vẻ nhé.
Anh đang rất hạnh phúc đây. 



----------




Đêm qua anh đã nằm mơ thấy em đấy, ngốc ạ. Anh thấy lại thời gian 2 ngày qua, khi mình cùng đi hội trại và vui vẻ bên nhau. Giật mình tỉnh giấc thì anh vẫn cảm thấy nuối tiếc, ước gì giây phút đó là mãi mãi, mãi mãi.


Từ ngày em bỏ trang nhật ký này, anh thường hay vào đây để tập viết. Ừ, thì anh viết lách dở tệ, nhưng em vẫn hay trêu chọc anh. Nhưng anh phải cố gắng lắm mới có thể tìm được từng câu, từng từ để viết đấy em ạ. Thật vụn về, nhưng đó là niềm vui nho nhỏ của anh hiện giờ.


Lang thang trên mạng, tình cờ anh tìm được 2 bài thơ về đôi dép. Ừ, thì đọc cũng vui thật, nhưng cũng đáng để suy nghĩ lắm chứ.


Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ


Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau


Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia


Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu


Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh


Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi


Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung


Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...


Và bài thơ này nữa, viết tiếp sau bài thơ kia:


Anh chẳng muốn cùng em làm đôi dép.
Dẫu song hành nhưng đâu có bên nhau
Kẻ trước người sau suốt quãng đường dài.
Tuy một hướng mà chẳng hề nhìn mặt.


Anh nào muốn mỗi khi lên phía trước.
Lại bắt em tì lên mặt đất thô.
Anh sao nỡ khi ngẩng mặt nhìn trời
Lại biết rằng đất đen em đang tựa.


Anh đâu muốn chia phần bao nặng nhọc.
Của sức người của vinh nhục bon chen.
Những thảm nhung kia, những cát bụi đời thường.
Nào phải thứ bắt em cùng gánh chịu.


Anh không thể… để phút nào hụt hẫng.
Rồi có kẻ… dám nâng đỡ bên em.
Đôi dép kia đâu phải mãi song hành.
Có bao giờ dép đứt cùng một lúc?


Anh sao chịu nổi có kẻ nào trông… giống.
Để nhìn vào em lại bảo… giống anh.
Rồi một mai phải minh chứng hùng hồn.
Rằng… cứ thử sẽ biết ngay không phải!!


Thôi em nhé bài thơ “đôi dép”.
Chẳng thể là hình dáng của hai ta.
Tuy nỗi nhớ chẳng kém phần da diết.
Cũng phải tùy… hoàn cảnh để ví von


Anh thì thích bài thơ đầu tiên hơn. Bài thơ sau buồn quá. Nhưng anh thích cách nói đó, tuy là một đôi, không rời nhau nửa bước, nhưng chưa hẳn là mọi vui buồn đều được chia sẻ cùng nhau. Đôi lúc có chiếc bước thấp bước cao, có chiếc sau chiếc trước. Chẳng thể nào, dù muốn, cũng chia ngọt sẻ bùi với nhau, phải không em. Tuy nhiên anh thích hình ảnh của chiếc dép đứt. Ừ, thì một chiếc đã đứt đi rồi, thì chiếc còn lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả, vô dụng. Nên thà bỏ đi chứ không thể nào có sự thay thế khác, phải không em? Một nguyên vẹn, 1 đứt rồi, thì bao giờ cũng phải bỏ đi cả đôi chứ không bao giờ chỉ bỏ 1. Chiếc dép còn nguyên vẹn chắc là cũng cảm thấy hạnh phúc lắm, khi được bỏ đi cùng với chiếc kia. Ừ, thì chỉ còn một mình thì có vui bao giờ đâu. Chỉ khi bên nhau mới trọn vẹn ý nghĩa, phải không?


À, nói một lát thì hơi bậy rồi. Nhưng anh chỉ muốn mượn hình ảnh ấy để nói cho hoàn cảnh của bọn mình thôi. Anh cũng muốn như thế, dù là chiếc dép đứt hay chiếc dép còn nguyên, thì anh cũng xin được cùng em làm một đôi dép, em nhé.
Nhớ quá ngốc ạ.  



---------




Ngốc ạ.
Có những lúc buộc ta phải lựa chọn.
Có những lúc ta rơi vào bế tắc buộc phải tìm lối giải quyết.


Ta phân vân, đắn đo suy nghĩ, ta cân nhắc trước sau, ta tính toán thiệt hơn để đưa ra đáp án cuối cùng.


Nhưng.....như một khoảng không vô định, ta mất định hướng, không tìm thấy lối thoát, không tìm thấy con đường khả thi nào có thể bước.


Dẫu biết rằng cuộc sống không có đường cùng, chỉ do ta tự đặt mình vào thế bị động mà thôi. Nhưng cái lý thuyết tốt đẹp ấy vẫn là một câu nói để động viên ta mà thôi, có thể nó hữu ích, nhưng bây giờ xem ra nó đã bất trị. Con người ta lắm lúc thật vô lý, lắm lúc thật nhỏ nhen, ưa thích sự hoàn hảo thái quá.


Đừng tự đặt bản thân mình vào góc cuối của con đường, em nhé.
Yêu em nhiều lắm, ngốc của anh.


Mấy ngày nay sức khỏe em yếu đi nhiều, bệnh quá mà không chịu uống thuốc.
Không biết lo cho bản thân mình thì ai lo cho em đây hả ngốc?
Anh mong em mau hết bệnh. Lớn rồi, tự lo đi chứ, đợi ai lo cho em đây hả ngốc? 



---------



BUÔNG XUÔI....


Là khi em khóc, nhưng không cần ai kia quan tâm.


Là khi ai kia cứ quan tâm, nhưng em chẳng buồn để ý.


BUÔNG XUÔI....


Là khi em vẫn đón nhận ngày mới đến, nhưng chẳng còn muốn đối diện với chính mình.


Là khi em đã cố gắng đối diện với chính mình, nhưng đầu óc thì cứ mãi u mê, trống rỗng.


Là khi trong em vẫn ấp ủ thật nhiều những mơ ước, nhưng chẳng còn hy vọng ngày nào đó chúng nhiệm màu.


BUÔNG XUÔI...


Là khi trên môi em vẫn có những nụ cười, nhưng trong lòng chắc gì đã vui.


Là khi em vẫn tiếp tục công việc thường ngày của mình, nhưng chẳng đón chờ một kết quả.


BUÔNG XUÔI....


Là khi em muốn thể hiện những xúc cảm với mọi người, nhưng điều đó tưởng chừng như quá khó.


Là khi em vẫn tôn trọng người khác, nhưng lại chỉ có thể “ném” cho họ những cái nhìn dửng dưng đến đáng sợ.


BUÔNG XUÔI....


Là khi em biết mình đang bị lừa dối, nhưng thôi …mặc kệ… chẳng cần ai đó phải giải thích.


Là khi em biết hành động của em đã gây tổn thương cho ai đó, nhưng lại tự nhủ mọi chuyện chỉ là quá khứ, không nên níu kéo.


BUÔNG XUÔI....


Là khi em vẫn đợi chờ 1 tin nhắn, 1 giọng nói từ ai đó, nhưng nếu không có thì sẽ làm cho em ngạt thở.


Là khi em cố sức tìm kiếm 1 cảm xúc thật cho riêng mình, nhưng bỗng dưng nhận ra có lẽ mình đang mất dần cảm xúc.


BUÔNG XUÔI...


Là khi em vẫn suy, vẫn nghĩ, vẫn mong, vẫn ước, vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn tiếp tục mọi việc của mình… nhưng chỉ với 1 con tim lạnh băng.


BUÔNG XUÔI ....


Là khi em đọc được những dòng chữ này, suy nghĩ về ai đó nhưng em chẳng buồn gặp mặt họ.


Là khi em 1 mình lặng ngắm mọi thứ xung qanh nhưng chẳng buồn suy nghĩ viển vông


BUÔNG XUÔI... em chán và muốn BUÔNG XUÔI!!!


Em đang buông xuôi bản thân mình đấy, ngốc.












Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét