5 tháng 8, 2011

[Nhật kí] Phần 17



Giá mà được chết đi một lúc
chắc bình yên hơn những giấc ngủ dài
nếu được xuống địa ngục thì càng tốt
lên thiên đường sợ chả gặp được "ai"


Giá mà được chết đi một lúc
tỉnh dậy xem "người ta" khóc hay cười
và thử xem mình sẽ cười hay khóc
làm ma có sướng hơn làm người???


Giá mà được chết đi một lúc
cứ nằm yên cho cuộc sống tuôn trào
nếu "người ta" "tông'' ngay vào nhà xác
cứ thế mà chết cũng chẳng làm sao!!! 




-------





Đêm, thật sự là rất dài, cô tịch, quạnh quẽ và đáng sợ.


..........


Đêm khi xưa, khi bên nhau thấy sao thời gian trôi qua mau quá.
Đêm hôm nay, thời gian lặng lẽ và chậm chạp trôi qua. Một mình gặm nhắm nỗi buồn mới vô vị làm sao.


Bất chợt tỉnh giấc, cố vỗ về giấc ngủ nhưng sao không tài nào nhắm mắt được. Giờ này, trong bóng tối, trên chiếc giường quá đỗi quen thuộc, nhưng sao cứ trở mình. Không ngủ được. Không phải là không buồn ngủ, nhưng quá nhiều nỗi lo kéo đến chiếm hết tâm trí, thì không tài nào chợp mắt là một lẽ đương nhiên.


...........


Ngày đó, khi bắt đầu đến với nhau, đâu ai biết rằng, ngay từ phút ban đầu cuộc đời đã trói buộc mình lại với nhau. Định mệnh, có đúng là định mệnh không? Có phải là sai lầm không? Mình đã đến với nhau bằng niềm vui, và nỗi buồn. Từng nỗi thương yêu ngày xưa, sao giờ đây lại giống như những cây gai đâm vào con tim khiến nó cứ rỉ máu, nhỏ từng giọt, và kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Con tim mềm yếu và thật tội nghiệp. Con tim nào thì cũng giống như nhau cả thôi. Sao mình đau mà người khác lại không đau được chứ. Phải rồi, ai cũng đau đớn cả. Anh đau quá, nghe như có gì đó xé nát cõi lòng. Thật sự anh đang rất đau, Ngốc ạ.


Đáng lý ra anh đừng nên đặt ra nhiều hi vọng như thế, nhưng rốt cuộc vẫn cứ tin, cứ tin một cách ngây ngô và mù quáng vào cái hạnh phúc ảo do mình tự tô vẽ ra. Nhiều ngày suy ngẫm, nghĩ ngợi để tìm ra giải pháp tốt nhất cho mình, và rồi... cũng dần dần quên. Cũng đã tạm chấp nhận được cái sự thật này, dù đau đớn thật nhiều. Nhưng có quên được đâu. Không thể, ngàn lần không thể.


Ngày hôm nay đã không thể muốn khóc là có thể khóc nức nở như xưa, dường như nước mắt đã đọng thành khối đâm sâu vào lòng, nghe như con tim đang vỡ ra từng mảnh.


Đã ngàn lần hơn anh tự hỏi rằng, Ngốc đến làm gì, và gieo vào lòng anh niềm tin làm gì? Anh đang hỗn độn trong một đống những cảm xúc lung tung... cảm giác lạ kì này chưa kịp định hình thành tên thì Ngốc đã ra đi, lặng lẽ và nhẹ nhàng như một cơn gió. Lặng lẽ, như ngày đầu tiên Ngốc bước vào cuộc đời của anh. Ngốc để lại trong lòng anh một khoảng lặng, anh đã ở đó, chờ đợi nhưng chắc là vô vọng rồi, vì Ngốc đã ra đi, và ra đi là không quay đầu lại.


Anh thừa nhận rằng chúng ta vốn dĩ chỉ là hai đường thẳng song song, con đường anh sẽ đi chưa hề có dấu chân của Ngốc bước qua, và vì thế Ngốc sẽ không có gì để lưu luyến, không có gì phải nhớ khi bước chân lại trên những con đường quen thuộc.


Vậy nên, thôi nhé, thôi nhé cái cảm xúc chợt đến và rồi cũng chợt đi!


Anh đã bảo với Ngốc rằng sáng chủ nhật này anh đi. 3 ngày, anh không biết khi trở về sẽ đối diện với Ngốc như thế nào đây. Ngốc ơi, em hãy nói cho anh biết anh phải làm sao đây hả Ngốc? Anh phải làm gì bây giờ? Ngốc à, nếu anh lừa dối em, em có tha thứ cho anh hay không? Chắc hẳn là em khó chấp nhận phải không? Nhưng em hãy tin anh, dù đó là sự lừa dối, thì anh cũng không bao giờ làm việc gì có lỗi với Ngốc đâu. Em hãy tin anh, Ngốc nhé. Giờ này đây, anh nhớ vòng tay của em thật nhiều. Ước gì chỉ 1 cái ôm nhẹ của em vào giây phút này thôi cũng đủ khiến lòng anh ấm lại, anh sẽ không còn cái cảm giác cô đơn vây kín mình, và sẽ có thêm nghị lực để đối mặt cùng những gì sắp đến. Anh tin, và anh sẽ tin rằng những gì mình dành cho nhau là thật sự và không bao giờ thay đổi.


……….


Giờ này đây, ở nơi ấy, có một nửa của tôi vẫn còn đang thao thức. Gió ơi gió, đừng lùa qua khe cửa sẽ khiến người ấy lạnh. Trăng ơi, đừng soi vào giường sẽ khiến người ấy thức giấc. Và đêm ơi, xin cứ dài ra, để người ấy được ngủ một giấc thật sâu sau ngày dài mỏi mệt, và để cho tôi nơi đây cảm nhận được từng phút giây đang mong chờ người ấy. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.
Thêm một ngày, anh lại càng vững tin rằng anh yêu em nhiều hơn Ngốc ạ. 



------





Có thể cuộc sống chỉ cho chúng ta gặp nhau hoặc gắn bó với nhau trong một khoảng thời gian ngắn thôi Ngốc ạ, rồi buộc chúng ta phải tự rời xa nhau mãi mãi, hoặc sẽ quy vào cái duyên cái nợ chỉ có thế thôi. Và khi không thể làm gì khác được người ta lại đỗ lỗi cho "số phận" để tự đánh lừa mình và chấp nhận nó như một phần của cuộc sống để nhìn nhận mọi thứ dễ dàng hơn.




“Em muốn anh chấp nhận những điều đó, em biết khi hai mảnh ghép không vừa vặn thì có cố gắng thì cũng sẽ bằng thừa. Dù con đường đi của em có anh hay không, thì em vẫn muốn anh hãy cố bằng những nỗ lực của chính bản thân anh và "hãy thay đổi những gì có thể thay đổi, chấp nhận những gì không thể sữa chữa và đủ khôn ngoan để nhận ra sự khác biệt" chứ đừng bao giờ từ bỏ”. Em biết tình cảm của em có thể khiến cho anh tổn thương, em đã từng nói với anh như thế, hẳn em còn nhớ chứ?


Nhưng thời gian qua đi, khi những vết thương giờ thành chai sạn, cái mà anh nhận được ở hiện tại không còn là nỗi đau hay sự dằn vặt nữa mà là bài học về sự cảm thông, sự chia sẻ để chúng ta có thể yêu thương nhau chân thành và trọn vẹn hơn đấy Ngốc ạ. 




--------





Ngủ đi em … sao vẫn còn thao thức?
Dù hồn buồn hay ray rứt con tim
Ngủ đi em … ru giấc mộng im lìm
Dù cô quạnh hồn chìm trong nhung nhớ


Khi nỗi lòng không người cùng bày tỏ
Hãy ngủ yên để hồn lắng dịu đau
Dù lẽ nào, người đã vội quên mau
Có tiếc chi lời bọt bèo mây gió!


Vì tình buồn - hữu duyên mà không nợ
Nên đành phải vội vã sớm chia xa
Ngủ đi em … chôn dĩ vãng nhạt nhòa
Khi đêm khuya thổn thức cùng sương lạnh


Hãy ngủ yên bên trăng trời nửa mảnh
Khi nửa kia biền biệt chốn sơn khê
Tình nửa mảnh lạc mất dấu đường về
Ngủ đi em … dế buồn ru theo nhịp


Dù gió khuya khóc từng hồi nối tiếp,
Dù thông buồn than oán giọng thê lương,
Dù nhớ ai … chớ thao thức canh trường
Dù vấn vương … đừng ôm ấp kỷ niệm!


Ngủ đi em … khi cõi hồn tắt lịm,
Ngủ đi em … khi mắt lệ hoen mờ,
Người đã xa, thương chi kẻ hững hờ
Ngủ cho ngoan … anh ru em vào mộng !!!


Ngốc ạ!
Em có biết, đêm qua anh đã lặng nhìn em suốt đêm hay không? Anh không muốn ngủ chút nào, vì anh muốn nhìn em cho đến khi trời sáng. Ừ, bởi vì anh muốn trân trọng từng giây phút bên em. Nhìn em ngủ ngon, anh thật hạnh phúc. Thật sự không còn niềm hạnh phúc nào hơn thế. Đã từ lâu lắm rồi, kể từ ngày ấy, đêm nay anh mới được nhìn em kỹ như thế. Vẫn là Ngốc của anh. Anh không muốn cựa mình, sợ em sẽ thức giấc. Anh sợ sẽ làm mất đi cái cảm giác bình yên trong em. Em bảo rằng, những khi bên anh, em mới là em thực sự, và cảm thấy bình yên thanh thản. Anh tin là vậy. Vì với anh, cảm giác đó cũng không sai tí nào. Chỉ những khi bên em, anh mới thấy thực sự là mình đang sống.


Đêm nay anh muốn nói nhiều chuyện cùng em lắm, nhưng anh không biết phải mở lời thế nào. Phải, đối với anh lúc này đây, để nói ra sự thật, quả là rất khó. Mặc dù anh rất muốn nói tất cả cùng em, nhưng không thể. Còn em, rất tinh để nhận ra rằng anh đang giấu diếm em. Em bảo rằng chỉ cần nhìn thẳng vào mắt anh thôi là đã biết anh có tâm sự rồi. Em đúng, nhưng anh bảo rằng đây không phải là lúc thích hợp để nói cho em nghe. Anh đã hứa một ngày nào đó, sẽ nói cho em tất cả sự thật. Em bảo với anh rằng, hy vọng khi anh nói ra thì mọi việc đã không là quá trễ. Anh nghe em nói mà nhói lòng quá. Ừ, anh không biết khi đó mọi việc đã trễ quá hay không, hay ngay lúc này đây....


Em hôm nay nói thật nhiều. Vẫn là em của ngày nào. Những khi bên anh, em nói bất kể mọi việc, còn anh chỉ biết lắng nghe thôi. Em hỏi anh: "Nếu một mai em sẽ qua đời, anh sẽ như thế nào?" Anh không biết câu trả lời đâu Ngốc ạ. Em dùng chính câu hỏi mà anh đã hỏi em để hỏi lại anh. Em thật biết cách gây khó cho anh. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, câu trả lời đặt ra quả là rất khó. Không ai sẽ có câu trả lời chính xác, dù rằng tận trong trái tim mình sẽ cảm nhận được nỗi đau. Anh chịu thua em rồi đấy. Dẫu biết đó chỉ là bông đùa, nhưng sao anh thấy thật là quá sức chịu đựng.


Đôi khi anh vu vơ tự hỏi, liệu sau này chúng ta sẽ ra sao? Chúng ta sẽ đối diện nhau như thế nào đây? Có cảm giác ngượng ngùng khi gặp nhau hay không? Hay là lại dành cho nhau ánh mắt lạnh lùng vô cảm? Có oán hận gì nhau không? Hay là niềm thương hại? Tất cả anh đều rất muốn hỏi em, nhưng làm sao anh có thể hỏi được? Em gối đầu trên tay anh. Em bảo rằng hy vọng bản thân mỗi đứa sẽ có một hoàn cảnh riêng, nhưng trong tâm trí vẫn còn dành cho nhau là đủ rồi. Nghe em nói anh ngỡ rằng em đã đoán ra mọi việc.


Anh đi khi em vẫn còn say ngủ. Anh muốn chào tạm biệt em, nhưng lại không muốn đánh thức em dậy. Anh chỉ hôn nhẹ em, rồi lặng lẽ ra đi mà thôi. Anh xin lỗi em nhé. Chỉ một vài hàng chữ viết vội, chắc em sẽ giận khi anh đi mà không đánh thức em dậy. Nhưng thôi em ạ, cứ để anh lẳng lặng mà đi. Rồi anh sẽ về mà. Thật sự anh không muốn đi một chút nào cả, nhưng không đi không được đâu, em ạ. Em ở nhà bình yên nhé.


Đêm nay đây quay về trong thổn thức
Trọn đêm sầu chắc mượn vị men cay
Để tìm quên xóa bỏ một hình hài
Đã gieo nặng hồn anh từng giọt nhớ. 




--------





Ai sẽ những buổi chiều
Đợi em qua lối nhỏ?
Ai sẽ luôn đứng đó?
Dõi theo bước chân em


Ai sẽ nói dịu êm
Rằng "nhớ em da diết"
Ai nói cho em biết
Về "người đàn ông yêu em"




Có biết bao nhiêu điều
Ai cùng em chia sẻ
Có nhiều điều như thế
Anh biết làm sao đây


... Nếu lỡ có một ngày
Một ngày thôi em nhé!
Nếu một ngày anh xa ...
Đừng ngồi buồn em nhé
Và ... nếu một ngày mai...
Anh xa em mãi mãi ...


Im lặng là một sự trừng phạt. Anh đồng ý với quyết định đó. 




--------





Nếu một ngày Ngốc không cần anh nữa
Anh sẽ ra đi mà không hề hối tiếc
Hành lý mang theo là con tim bất diệt
Chứa tình Ngốc,
và năm tháng xa xưa


Nếu một ngày anh trở thành người thừa
Trong nỗi nhớ, và trong từng hơi thở
Anh ra đi ...
...dẫu biết tình yêu mình dang dở
Vẫn dành trọn cho Ngốc những dại khờ


Nếu một ngày Ngốc vô tâm, hững hờ
Đối đãi anh chẳng khác người xa lạ
Cố ngăn nước mắt, anh nói lời từ tạ
Rồi ra đi, vờ thanh thản vô cùng


Trước khi trời trở gió,
trước giông tố mịt mùng
Anh ra đi mà không hề hối tiếc
Ngốc lãng quên rất nhiều thứ
Anh biết
Sự vui buồn,
niềm hạnh phúc,
lúc trở trăn dành cho nhau


Anh không muốn mình là gánh nặng
để lòng Ngốc khổ đau
Nên anh sẽ ra đi,
một khi Ngốc không cần anh nữa
Ai đó sơ ý thổi tàn ngọn lửa
Đã từ lâu anh thắp bằng chính thực niềm tin


Nếu không phải vì tiếng sét ái tình
Thì bao năm tháng chúng mình đâu ai người phá vỡ
Trách có được gì, cho thêm nức nở
Thì thôi đành xa nhau.


Nếu một ngày Ngốc không cần anh nữa...! 




----------





Rồi cuối cùng anh cũng phải quên em
Người đàn ông bước qua đời anh mang tình yêu loài bướm
Lưu lại trên tay anh hương hoa đẫm ướt
Sau một đêm, hai ngả...cuộc sống thường


Đừng ngoái nhìn nhau cho nỗi nhớ quật cường
Sau ân ái hãy giả vờ xa lạ
Vì ta biết không trở thành gì cả
Phút thăng trầm trú ngụ ở đời nhau


Ghi dấu lại gì cũng sẽ là niềm đau
Loài bướm đêm có nhớ gì trên đoạn đường bước đến?
Những mật thơm anh hé môi nồng nếm
Chỉ là những cuộc tình mang hơi thở màn đêm


Rồi sau này em có thể nhớ tên
Hoặc đôi ba điều luyến lưu đêm tình dại
Có thể không trở lại
Có thể rằng...ngày mai...


Nhưng biết một điều vai sánh bước cùng vai
Em sẽ lẻ loi trong cuộc tình chết muộn
Vì vươn mình một lần hương lôi cuốn
Sau một đêm gục xuống giữa tim buồn 



---------



Có những điều em chưa bao giờ biết


Như điều mạnh mẽ nhất anh làm,


là đã đẩy em ra xa!


Đó không hẳn là tốt cho chúng ta


hay để ngụy biện cho cái tôi anh ích kỷ


Chỉ đơn giản, dân số trên đời hơn vài tỉ


Mất một người không đáng như anh,


Đơn giản: tình yêu là trò thử vận may


Duyên số của anh - em kéo dãn thế nào thì sẽ đứt?


Những niềm vui có phải là không dứt?


Hay nỗi buồn, đau cho lắm! Cũng có giới hạn thôi?


Nào kết nối nồng nàn của nhịp đập, đôi môi...


Nhắm mắt rồi mở mắt ra... Lại mất!


Đằng trước sự ngọt ngào, cũng có vài góc khuất


Từ "Chúng ta" là 2 nửa từ "Tôi"


Tách nhau ra, cũng có nghĩa đấy thôi...


Chúc em vui, về sau, anh cũng vậy! 



---------





Mình bước qua đời nhau
Đi về phía không tình yêu ở giữa
Thà anh chết cho lòng em nguôi lửa
Thà em chết cho anh vơi hết niềm thương


Chứ mình sống như chiếc bóng bên đường
Âm thầm với bao niềm riêng chất chứa
Anh đau đớn trước mọi điều em hứa
Niềm tin... niềm tin...chỉ dối lừa


Anh không còn nguyên vẹn như xưa
Nước mắt em khóc nhiều hơn trước
Thời gian yêu nhau mình có được
Chỉ nụ cười đọng mãi trong giấc mơ


Em bước qua đời anh. Anh mất em!
Giấu nỗi buồn vào từng trang ký ức
Em không về với tình yêu chân thật
Anh vẫn còn đây một nổi đau thầm


Chẳng được sống trăm năm
Răng chẳng long mà đầu chẳng bạc
Thà anh chết để tình không đổi chát
Thà em chết để không thấy anh yêu người khác...ngoài em


Thà mình đừng lướt êm
Qua đời nhau, qua những chiều hanh vắng 




----------






Cảm ơn cuộc đời cho em dám yêu anh
Nồng nàn và liều lĩnh
Ngay cả khi chưa biết đích đến là đâu


Cảm ơn cuộc đời đã đưa ta đến bên nhau
Không tính trước mọi điều
Không ào ạt vũ bão
Nhưng cũng không thảnh thơi phút giây nào


Cảm ơn cuộc đời em có trái tim
Để choáng ngợp trước anh
Như bờ cát choáng ngợp trước mênh mang của bể
Triệu triệu năm qua song mãi vỗ về


Nhưng ngày mai
sẽ còn lại gì sau chót những đam mê
Hay anh rồi cũng ra đi như chưa bao giờ đến
Đừng đổ thừa cho bức tường định kiến
Lửa lòng nào chẳng đến lúc phôi phai!


Thì thôi
Anh đành phải cám ơn cuộc đời
Dù tình yêu không lối thoát
Dù hạnh phúc bất ngờ trở mặt
Nâng mình lên trên cao


Nhưng em ơi
Bất chấp những gì chờ đợi phía sau
Anh sẵn sàng phiêu lưu
Sẵn sàng trả giá
Sẵng sàng cảm ơn người cho anh biết khổ đau,
Đong đếm chi niềm vui và nước mắt?








------------








Vậy là đã xa nhau thật rồi phải không?
Quyến luyến, níu kéo, tất cả chỉ càng làm cho nhau thêm đớn đau mà thôi.
Một con người thẫn thờ bất động, còn một con người khác lại đang quằn quại và đau đớn vì vết thương của nó. Ừ, đau lắm. Nhưng biết phải làm sao đây?


Và mày đang làm gì thế này?
Hy sinh cho người mình yêu à? Dối trá. Bảo vệ danh dự cho người mình yêu à? Biện hộ một cách vụn về và ấu trĩ.


Quyết định như vậy có là sai hay không? Không ai biết, giờ đây, mai kia và mãi về sau. Hay chỉ là toan tính? Mày nhu nhược quá Ving ạ. Mày đã được gì, và mày mất gì?


Ừ, gia đình, cái quan trọng là gia đình. Hiện giờ thì gia đình là thứ quan trọng nhất đối với mày, dù cố chối bỏ, muốn hay không muốn, thì mày cũng không có lựa chọn nào khác. Vậy thì mày hãy quay về và sống với cái gia đình hạnh phúc của mày đi, trọn vẹn, hoàn mỹ trong mắt mọi người, và cố gắng che lấp cái bản chất trong mày đi. Mày từ bỏ cũng không được, trách nhiệm của mày là phải trông coi cả gia sản này, phải sinh con nối dõi. Bao nhiêu người trông cậy vào mày, mày hiểu không? Cái mày được là rất lớn, lớn đến nỗi mày không tưởng tượng ra được, và mặc nhiên mày đã có nó, ngay từ khi mày chưa chào đời.


Thế nhưng cái mày mất? Có lớn không? Mày đã mất đi cái gì? Có gì đâu chứ? Chỉ là một con người thôi, một người mày quen 1 năm, một người liệu có đáng để mày đánh đổi tất cả những gì mày đang có để giành lấy hay không? Cái hiển nhiên mày có được thì mày lại cố gắng chối bỏ. Còn cái đáng ra mày không nên có thì mày lại giành lấy, giằng về tay mày bất chấp mày cố nắm chặt đến bật cả máu tay. Mày khờ quá.


Mày còn mất gì nữa không?
Ừ, thì còn, một tình yêu mà mày đã vun đắp bấy lâu nay.
Mày đánh mất tình cảm của mày
Mày bỏ rơi niềm tin của người ấy
Mày bỏ luôn những kỷ niệm mà mày đã có.


Mày có thất vọng không? mày có chán nản không? mày có hận chính bản thân mày không?
Có chứ. Hận vì mày vô dụng. Thất vọng vì gia đình của mày đã lấy điều đó ra uy hiếp mày. Chán nản vì mày đã mất tình yêu của mày.


Và mày đã làm gì? Mày lồng lên như con thú bị dồn vào góc tường, sừng sỏ lên để tự bảo vệ bản thân, hay mày đang bảo vệ cái gì? Mày bắt ba mẹ mày phải thề sẽ giữ bí mật này đến lúc chết và sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của con trai họ. Chí ít ra thì những gì mày còn có thể làm được vào lúc này chỉ là việc đó thôi.


Còn nhiều việc mày cần phải làm nữa.
Mày phải nghĩ về con người đó như thế nào đây? Mày phải cố vờ như con người đó chưa từng tồn tại trên thế gian này.


Đối mặt nhau, liệu mày có đủ can đảm để không nhìn mà bước vội?
Liệu mày có vất bỏ hết nỗi nhớ của mày về người đó?
Và mày có thể làm gì đây chứ? Phải làm gì đây?













Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét