5 tháng 8, 2011

[Nhật kí] Phần 21 - Ngày 31/07 & 01 + 03 + 04 + 05/08/2011

Ngày 31/7/2011


Anh vừa mới thức dậy đây, đói quá, nhưng chưa muốn ăn. Cứ cái kiểu nhịn đói đi ngủ thế này chắc anh sẽ đau bao tử giống em mất thôi, hihi.


Tối thứ 6 đúng là vui em nhỉ? Không uổng công anh đã dành thời gian cả buổi chiều để thuyết phục em đi cafe với anh. Em đã đến quán trước, đến "cái động" mà bọn mình vẫn hay ngồi. Ừ, đứa đi trước đứa đi sau, không ai thắc mắc. Cũng may là quán đèn rất mờ, mà cây cối lại um tùm nữa nên không ai biết ai, phải không em?


Anh vừa bước vào thì em đã ôm chầm lấy anh, em bảo anh cứ đứng yên như thế đi, không được động đậy gì cả. Ừ, thì anh cứ đứng yên như thế cho em ôm lấy anh thôi, cảm nhận được hơi ấm của em, hít thở mùi hương nồng nàn quen thuộc của em. Mà anh cũng muốn ôm em lại đấy chứ, nhưng làm sao có thể, vì em đã ôm vòng khóa 2 tay anh bên trong mất rồi, nên anh chỉ đứng im thôi. Em bảo rằng em thích thế. Ừ, thì anh cũng thích thế. Rồi em vòng 2 tay xuống dưới cánh tay anh và câu ngượcc lên ngực anh, áp đầu vào vai anh. Trời ạ, sao em lại có thể làm một việc khiến anh phát điên lên như thế chứ? Thảo nào anh không sao quên được em, nagy cả mùi hương của em anh cũng đã quen mất rồi. Lia thia quan chậu, vợ chồng quen hơi là vậy đấy sao? Hihi. Anh cũng không biết là em đã ôm anh trong bao lâu. Đến khi anh bảo: "em định cho anh đứng thế này mãi à?" thì em mới cười và cho anh ngồi xuống. Thật là, càng ngày em càng hư đấy nhé, cứ làm những việc khiến anh điên đảo vì em. Ừ, một cái ôm bất ngờ, một cái chạm tay, hoặc đôi khi chỉ là một cái nhìn chòng chọc vào mắt anh thôi cũng đủ khiến anh không thể cưỡng lại được rồi. Ôi trời, người gì đâu mà cứ làm những việc khiến người khác phải điên lên như thế chứ? Thật là, chắc anh không sống nổi với em mất thôi.


Rồi em còn khiến anh bất ngờ hơn khi kêu kem ra ăn nữa chứ. Em hỏi anh muốn ăn kem gì? Anh bảo rằng không ăn kem, chỉ muốn uống cafe kem thôi, em cũng thế. Nhưng em kêu 2 ly kem vani và một phin cafe thật đậm. Anh bất ngờ đấy chứ, vì cafe kem đâu phải thế, em cười cứ bảo anh yên tâm, một chút nữa sẽ có cafe kem cho anh ngay thôi. Anh cũng nón lòng muốn biết lắm chứ, xem hôm nay em lại giở trò gì nữa đây,hihi.


Rồi mọi thứ được đem ra, em bảo anh nhắm mắt lại, ừ thì anh nhắm đây. Rồi em bảo là không được ăn gian à, và em đút cho anh 1 muỗng kem vani. Ừ, thì là kem vani chứ sao lại là cafe kem được. Nhưng anh chưa dứt suy nghĩ thì em đã hôn anh rồi, trong nụ hôn đó có kèm theo cả vị cafe nữa chứ, anh thấy đắng quá,nhưng rồi vị đắng của cafe đã hòa cùng vị ngọt của kem, kèm theo là "ai cũng biết khi hôn nhau sẽ trao đổi cái gì", hihi, đúng là món cafe kem mà lần đầu tiên anh được ăn và chắc chắn suốt đời này không ai có thể làm cho nó ngon giống như em vậy, anh chắc chắn là như vậy đấy. Vừa được ăn cafe kem, lại vừa được hôn nữa chứ. Thật là lời quá đi mất. Em đấy, thật là hư quá, cứ làm những việc như thế để quyến rũ anh thôi, hihi. Nhưng anh thích thế, hihi. Em cười bảo rằng chỉ cho ăn như thế 1 lần mà thôi, chứ ăn hoài làm sao em làm được, chả lẽ mỗi lần ăn thì phải mỗi lần hôn, như thế thì hơi vất vả đấy. Ừ, em giỏi lắm, nhớ đấy nhé. Thù này anh thề sẽ trả, vì tội đã làm cho anh điêu đứng ra thế này đây mà còn cười chọc quê nữa chứ. Rồi tự tay em pha cho anh ly cafe kem thật sự, ngon lắm, nhưng không sao ngon bằng khi nãy anh vừa ăn xong. Chà, ăn cafe kem mà không dũng muỗng ăn, không cần động tay động chân mà ăn được mới ghê nhỉ, hihi.


Rồi trời mưa. Đang bão mà, dù có bão cũng không khiến cho 2 trái tim yêu nhau. Gió lớn quá chừng, em hơi lạnh. Ừ, thì em lạnh anh sẽ ôm em. Nhưng trong lều có đèn thì làm sao ôm chứ? Thế là anh nảy ra sáng kiến: anh sẽ leo lên bàn để tháo bóng đèn ra, cho nó tối bớt để bọn mình thoải mái. Ừ, nghĩ là làm, anh leo lên tháo đèn ra ngay, thế là ... tèng téng teng, tối thui, nhờ ánh sáng lờ mờ của những lều kế bên thôi, mưa to, gió lớn, không ai biết mình làm gì, chỉ có anh và em thôi, hahaha, phen này em sẽ chết với anh. Anh ôm em, em ngồi tựa vào lòng anh, may là lều kín gió. Gọi là lều chứ thật ra xung quanh toàn xây bằng xi măng hết rồi, chỉ có mái lợp bằng tranh thôi, cũng không dột mưa, nên cũng ấm. À, anh biết rồi, em giả vờ lạnh để được anh ôm chứ gì? Em thật là khôn quá đi, nhưng anh thích vậy. Mình đã nói những gì em nhỉ? Anh cũng không nhớ, chỉ biết là nói nhiều quá trời. Rồi em chuyển đề tài, bảo là đang bị BX giận. Ừ, thì mọi việc em cũng kể anh nghe, anh cũng không biết khuyên em điều gì, vì anh mà nói thì xúi em bỏ vợ để chọn anh sao? Dù anh nói gì thì anh cũng mang tiếng thôi, hihi. Anh biết em buồn, nên tìm chuyện khác nói để em quên đi. Nhưng nếu anh là BX của em, thì anh sẽ thông cảm cho em nhiều hơn, chứ không giận em vô cớ như thế đâu.


Tối đó anh về, ngủ ngon quá, trong giấc mơ còn có cả vụ hôn của em nữa chứ, không sao anh có thể quên được.


Rồi trưa hôm qua, bọn mình đã lên hồ chơi nữa chứ. Anh hơi sốc, vì trưa nắng chang chang mà em cứ rủ lên hồ chơi, nóng chết mất. Em bảo yên tâm, cứ lên đi, không sao đâu, có gì em đền cho. Em đã đâu xe trên hồ rồi, không có ai cả, vì chỉ có những ai "khìn khìn" như bọn mình mới lên đây vào buổi trưa thề này thôi. Em bảo anh cứ chạy ngược lên vách núi, tuốt trên đó có hàng cây. Đúng là lý tưởng em nhỉ? Vừa ở trên cao nhất, vừa có gió mát, vừa nhìn thấy cả mặt hồ tuyệt đẹp, mây trắng bồng bềnh, chim hót ríu rít. Lại không có ai cả, lý tưởng quá. Em chọn 1 vách đá chằn lại, bọn mình ngồi nấp phía sau, hihi, không ai thấy được, ngay cả xe cũng giấu nơi an toàn rồi. Em đúng là nhiều chiêu lắm kế, anh thấy khi bên em, anh cứ như con nai tơ ấy, cườui sằng sặc: "Nai tơ mà dám cả gan đi cua đàn ông à?" Ừ, sao anh lại dám liều thế không biết. Nhưng đó là con tim anh mách bảo anh làm thế, chứ thật ra thì anh cũng rất rất muốn làm như thế từ lâu rồi, hihi.


Rồi em ngồi duỗi 2 chân ra, bảo anh nằm lên trên đùi của em, em lấy cây bông ngoáy tai em ngoáy cho anh. trò này là anh mê nhất đấy, vừa nằm cho em ngoáy tay, vừa nghe em hát thì còn gì sướng hơn nữa chứ (em bảo dĩ nhiên là phải thua "vụ đó" rồi), hihi, anh không chắc là hơn hay thua, nhưng lúc này đây anh là sướng nhất rồi. Cứ nằm thế thì ngủ quên mất chứ chẳng chơi. Anh cứ nằm lim dim thế, em hỏi anh đã ngủ rồi à, anh giả bộ không trả lời, em phải hỏi 2, 3 lần, nhưng anh cũng vờ như đang ngủ thì em bất ngờ kéo ngực áo anh dậy và hôn anh, ôi trời, sao ban ngày ban mặt mà em dám giở trò sàm sỡ anh như thế chứ, lại ngay chốn rừng hoang vắng thế này thì ... thật là, em mà giở trò xong và thủ tiêu anh luôn thì làm sao có người biết đường mà tìm chứ. Thật là nguy hiểm quá, đi với một tên nguy hiểm như em thì phải cảnh giác cao độ thôi. Em đẩy anh ra rồi cười chọc quê anh: "Bộ anh mới hôn lần đầu sao mà mắc cỡ thế?". Ừ, chẳng biết là đã hôn bao nhiêu lần, nhưng lần hôn nao cũng chẳng giống nhau, sao em cứ hay làm những trò khiến người khác phải tim đập loạn xạ lên như thế chứ. Anh cứ chết mất vì em thôi, thằng Ngốc đáng ghét này.


Đến lượt anh bảo em nằm xuống đi, anh sẽ ngoáy tai cho em. Anh cũng định sẽ hôn em như vậy, nhưng em cứ nằm mở mắt trừng trừng nhìn anh khiến anh không sao hôn trộm được. Em cứ làm thế thì anh ngại đấy. Người gì đâu mà cứ nhìn chòng chọc vào mắt người khác thế hả? Em nhìn làm anh ngại đấy. Anh đã ửng mặt lên rồi (em nói thế), nhưng em vẫn cứ nhìn. Em hỏi rằng anh đang mắc cỡ à, ôi trời, sao em biết chứ? Em bảo "không phải anh đang định hôn em sao? thì cứ hôn đi, việc gì phải thế?". Trời ạ, anh sao lại gặp phải người như em chứ, việc anh đang nghĩ mà cũng biết sao? Em là người hay em là "..." thế (không dám nói ra vì trên đường lên hồ, bọn mình phải chạy ngang nghĩa địa mà) (ghê quá). Rồi em hỏi anh: "Không hôn em thật à?", anh không trả lời, làm sao trả lời được chứ. Em bảo nếu không hôn em thì em hôn à, vừa nói dứt thì em đã nhỏm dậy hôn anh nữa, làm anh không tránh kịp. Em này, thật là sao em lại có thể hôn anh đến 2 lần như thế chứ? Thế thì thiệt thòi cho anh quá, bị hôn đến những 2 lần mà không có lần nào là chủ động cả. Toàn là em hôn anh thôi, vậy thì anh lỗ to rồi. Không phải nhân danh người yêu của anh rồi thì em có thể cứ muốn hôn anh giờ nào thì hôn đâu nghe. Cứ làm vậy thì còn gì giá trị của anh nữa chứ? Hết tiền thì cũng có cái giá của hết tiền chứ, đằng này anh vẫn nhận thấy giá trị của mình vẫn còn rất cao đấy nhé, sao em lại có thể hạ giá của anh xuống liên tục như thế chứ? Thật là hết nói em nổi rồi mà, cứ hôn người yêu không thương tiếc như thế này thì anh biết phải làm sao đây? Mỗi khi gặp em thì anh phải đeo khẩu trang à. Thế nhé, anh sẽ đeo khẩu trang mỗi khi gặp em, để đề phòng việc em hôn anh (nói thế thôi chứ anh thích được em hôn, và anh ghiền nụ hôn của em mất rồi, giống như em ghiền cafe vậy, hihi, trong nụ hôn của em có chất gây nghiện à? Mai này anh biết cay nghiện làm sao đây?)


Rồi bất chợt mưa, trời đang nắng quá lại mưa đột ngột. Em lấy điện thoại của 2 đứa mình bỏ vào cốp xe, rồi bọn mình dầm mưa, tắm mưa luôn. Mưa to quá, gió cũng thổi rất mạnh, tuy nhiên mình ngồi sau vách đá chắn lại nên không lạnh vì gió mà mình chỉ tằm mưa thôi. Vui quá. Em bảo anh đừng mặc sơmi trắng nữa. Vì sao à? Này nhé, trời mưa, ướt áo, mà màu trắng ướt nước chuyển sang thành "trong" luôn rồi. Mà em nhìn anh là em không chịu được. Thế à, thì ra là vậy, nhưng anh đâu muốn, tại ông trời mưa thôi. Còne m không chịu được à? Thế thì anh sẽ cho em không chịu được luôn, haha. Anh cởi áo ra rồi rượt em, ôm chầm lấy em, xem em tránh thế nào? Mặc áo ướt mưa nhìn không chịu được thì anh cởi áo ra luôn, cho em "chảy máu mũi" nữa, hihi, chẳng phải em hay như thế sao? Anh biết yếu điểm của em rồi nhé. Sau này có gì thì anh sẽ ... hihihi, nhưng không lẽ cứ bắt anh cởi hoài hay sao chứ? Ngại chết mất thôi, hahaha.


Rồi mình về. Em thật là, còn chẳng chịu về, cứ đòi tắm mưa hoài. Ừ, vui quá em nhỉ, lâu thật lâu rồi mới tắm mưa lại, bọn mình đã đùa giỡn như trẻ con ấy. Anh hạnh phúc quá đi mất. Những khi bên em là những khi anh hạnh phúc nhất, quên đi mọi lo nghĩ, thời gian như dừng lại. Bên em, anh không còn muốn những thứ khác nữa, chỉ cần có em mà thôi thì anh mãn nguyện rồi. Bọn mình chạy xe xuống núi, ai về n hà người ấy, lạnh quá đi mất. Răng anh va vào nhau đánh bò cạp rồi đây. Chắc em cũng lạnh lắm phải không? Nhìn em nói chuyện không thành tiếng kìa, môi thì tím lại, chắc lạnh lắm. về nhà thay đồ rồi trùm mền lại ngay, nhớ pha chanh mật ong uống đấy nhé. Không khéo bệnh nữa thì nguy.


Cũng may là không đứa nào bệnh cả, hihi. Sáng em nhắn tin đánh thức anh dậy, dặn anh cafe sáng, nhớ ăn sáng luôn. Em cũng thế nhé, không được bỏ bữa đấy. Anh ăn sáng xong, xem phim, buồn ngủ quá nên tắt máy ngủ luôn, giờ này mới thức. Thức dậy xong vẫn không muốn ăn, nên lên mạng viết tiếp những trang nhật ký của bọn mình, những tranh nhật ký hạnh phúc. Có lúc bọn mình đau khổ quá, nhưng cũng có lúc bọn mình hạnh phúc quá, phải không em. Hy vọng rằng tình yêu của bọn mình sẽ bền vững mãi mãi, những chuyện kể qua trang nhật ký này sẽ ngày một dài ra, đến mấy mươi năm sau luôn, em nhỉ?


Nhớ em nhiều, nhớ cả nụ hôn của em. Anh tham quá, hihi.
Khởi đầu tuần mới tràn đầy năng lượng và tình yêu, em nhé.
Ngốc của anh. 





Ngày 01/8/2011


Em yêu!
Nếu được dùng từ ngữ để diễn tả về tình yêu của anh và em, anh chỉ diễn tả bằng 3 chữ cái mà thôi: ABC


Vì sao? Đó là 3 chữ cái đầu trong hệ thống bảng chữ cái, và đó cũng là một niềm khởi đầu cho tình yêu mà thôi. Chỉ mới 3 chữ cái thôi, nhưng các vị chua cay mặn ngọt của tình yêu mình đều nếm trãi qua cả, phải không em? Ừ, anh mong sao từ chữ D đến XYZ dù cò nhiều đau đớn đến thế nào đi chăng nữa, thì mình vẫn mãi bên nhau, em nhé. Anh không dám hứa tình yêu của mình sẽ tồn tại trong thời gian bao lâu, nhưng anh mong khi nào anh và em còn sống thì tình yêu của mình vẫn còn.


Chiều nay anh vui quá chừng, vì có cớ để em qua cơ quan anh. Dẫu biết là cái máy mới sửa, gắn máy in vào không in, anh còn kiếm cớ không biết cài máy in nên mới nhờ em qua cài. Thế là em vừa cài vừa cằn nhằn anh: "có thế mà cũng không biết, tối ngày cứ lo đâu đâu". Ôi trời ơi, anh điên mất thôi, nhìn em vừa làu bàu vừa thấy đáng yêu và buồn cười nữa chứ. Không lẽ em không biết người yêu của em đang giở trò hay sao chứ? Này Ngốc, gọi là Ngốc quả thật không sai tí nào mà. Anh chờ cơ hội này để em qua cơ quan anh chơi thôi, chứ ... hihi, đấy là kế của anh mà.


Rồi em cũng cài xong xuôi, anh đền ơn em bằng 1 .... hihihi.... bọc thuốc đủ loại, thuốc bổ, viên sủi cam, bao tử, nhức đầu.... anh đều mua hết cho em, chuẩn bị đầy đủ rồi đấy nhé. Sốc nhất khi em treo STT của mình: "mua thuốc uống thay ăn cơm à?". Ừ, treo vu vơ thôi, nhưng trúng ai thì người đó tự hiểu. Hic, lo cho người yêu thế mà còn bị, huống hồ gì không lo... khổ quá đi mất.  




02/08/2011

6 ngày em nhé.....
.......................... 




00h10, ngày 03/8/2011


Em yêu, ngày mới lại đến. Không hiểu sao anh lại không ngủ được. Chợt nghĩ về chuyện tình giữa chúng mình, anh thấy mình thật hạnh phúc. Cảm ơn em vì đã đồng ý yêu một người như anh. Anh phải chăng là người rất may mắn, khi có được tình yêu của em?


Ôi trời ơi, không ngủ được mà cứ miên man viết những gì thế này? Buồn cười quá đi mất.
Giờ này chắc em đã ngủ rồi phải không? Xin lỗi em nhé, vì hẹn 24h đi ngủ nhưng không ngủ được nên ngồi viết vài dòng, xong anh sẽ đi ngủ liền (mà em có biết rằng anh còn thức không vậy ta? hihi) 




03/08/2011

5 ngày nữa thôi
...................... 



 04/08/2011

 4 ngày nữa thôi
......................




04/8/2011


Em yêu, cháo quả là rất ngon, nếu ăn một mình thì không còn cảm giác gì cả. Lãnh lương mà xài tiền nhiêu đó thì thật là ... em không được bảo rằng anh keo nhé, anh là người cho em chọn quán mà, ai bảo em thèm cháo vịt thì đi ăn cháo vịt thôi. Chứ anh định rủ đi quán khác, ăn nhiều thứ ngon hơn nhưng em quyết vậy thì tính sao giờ, haiz, thật là, muốn chiêu đãi một chầu thật lớn mà cũng không cho. Biết họp cả ngày vất vả. mệt mỏi và đuối lắm chứ, định bồi bổ nhưng không chịu.


Thứ bảy phải đi bác sỹ đấy, không thì ... anh giận cho xem. Cứng đầu cứng cổ quá đi mất.


Tối nay ngủ 1 giấc thật ngon em nhé, ngủ sớm đi, cuối tuần rồi, chuẩn bị mấy ngày nay cuộc họp cuối cùng cũng thành công. Tự thưởng cho mình bằng cách đi ngủ sớm đi nha. Anh hôn em một nghìn cái, có cả nghìn lý do để anh yêu em mà, thì cũng phải có nghìn lý do để hôn em chứ, hihi. 


À quên mất, tiền thưởng này chưa xài thì đã có tiền khen thưởng khác rồi, phải chiêu đãi anh đấy nhé. Không là anh đòi ấy.




05/8/2011


Xem ra kế hoạch đang chuẩn bị được khởi động.
Chờ thêm 3 ngày nữa, mọi việc sẽ ra sao đây, hồi hộp quá đi mất.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét