5 tháng 8, 2011

[Nhật kí] Phần 3



Viết tiếp câu chuyện ngày đầu tiên mình tập thể dục nhé (Khúc này là ngại nhất nè anh ơi)

Vậy là em thua cuộc, mời anh cafe sáng, vẫn là quán cafe lầu nơi mình hẹn nhau lần đầu tiên. Ngồi nói chuyện bâng quơ thôi, rồi mình chia tay nhau ai về cơ quan người ấy làm việc. Và anh không quên nhắn cho em một tin nhắn chúc ngày mới làm việc hiệu quả.


Em về cơ quan làm việc đến gần trưa thì buồn quá, định chọc anh mà không biết sao để chọc. Nhắn tin hỏi thằng bạn, nó kêu em nhắn tin cho anh "Mệt quá anh ơi", ặc ặc ặc, em cũng nghe lời nhắn cho anh thật. Bạn em nó đoán khi anh nhận tin nhắn anh sẽ nhắn tin hoặc điện thoại cho em. Nhưng không ngờ anh không nhắn 1 tin, cũng không điện cho em luôn.

Hic hic hic

Mà anh làm một việc rất là buồn cười. Đúng là ngoài dự đoán của em. Không ngờ anh lại lãng mạng theo cách ... lãng xẹt. kakaka.


Em đang chuẩn bị đóng cửa cơ quan đi về, thì anh chạy đến cơ quan em luôn. Cũng may là giờ đó hết giờ làm việc nên không còn ai. Anh dừng xe lại, phát biểu 1 câu rất sốc: "Khỏe chưa? Đàn ông con trai gì mà yếu xìu vậy". Ặc ặc ặc, nghe xong em muốn bật ngữa ra đất lun. Nên không biết trả lời anh sao, chỉ cười cười mà thôi. Còn anh thì đưa cho em một cái hộp, nói vẫn theo cái cách trống không , không đầu không đuôi như anh vẫn thường nói: "Lên chức mà giấu nghe, tặng cây viết để dành ký tên nè". Mà lúc anh đưa cho em cái hộp đó, em thoáng thấy mặt anh ửng đỏ, cúi xuống đất giống như là đang nói với mấy ngón chân của anh chứ không phải là đang nói chuyện với em. Kakaka. Buồn cười quá đi. Mà chuyện em lên chức chưa công bớ rộng rãi đâu, chỉ sếp em, gia đình em và anh biết thôi, em thắc mắc là anh lụm tin tức này ở đâu ra vậy trời?


Thế rồi mạnh thằng nào về nhà thằng nấy ăn cơm nghỉ trưa. Em đâu có ngủ được, nhắn tin cho thằng bạn onl 8888, nó nói "Trời, không ngờ him quan tâm ngoài sức tưởng tượng". Em cũng không ngờ, giỡn vậy mà làm anh lo, mà lo thì lo chứ anh không biết biểu hiện cảm xúc bằng cách nào đâu phải không? Em thấy có lỗi quá, nhưng mà như vậy thì biết được tấm lòng của anh ra sao rồi (ý ẹ, ngại quá)


Rồi đến 1h trưa, khi em đang ngồi 8888 với bạn, thì anh nhắn cho em 1 tin nhắn siêu ngắn "1h rồi, đi làm", ặc ặc ặc, bạn em nói đúng như nó dự đoán, anh sẽ nhắn cho em 1 tin siêu ngắn. Biết tính anh là vậy, nên cũng không thèm trách, vì biết anh không thể nào tình củm hơn thế nữa đâu. Ừhm, 2 thằng mình giống nhau điểm duy nhất là CỨNG ĐẦU, BẢN MẶT VÔ CÙNG XẠO VÀ LẠNH LÙNG, KHÓ GẦN.


Rồi làm việc đến chiều, em rủ cả cơ quan em đi nhậu, mục đích rủ anh theo nhậu chung. Vậy là lên kế hoạch hết rồi, nhắn tin RỦ anh (chứ không phải mời à), anh OK. Em bỏ xe ở cơ quan, nhắn anh đến cơ quan em chở em đi (em đang chơi chiêu đó), anh OK liền, chắc là hớn hở vô cùng phải không? Anh đến, em ngồi sau xe cho anh chở đi, rồi em giao kèo với anh: "Khi vô quán thì không ngồi gần nhau, mà phải ngồi đối diện" Anh chắc không muốn ngồi xa nhau đâu phải không? Nhưng mà đành chịu thôi. Còn mục đích của em là ngồi cạnh nhau nếu lỡ có biểu hiện gì thì ... ặc ặc ặc, cả làng xóm nó biết hết. Và mục đích chính là em muốn ngồi nhìn anh (óa óa óa, mắc cỡ) mà thôi. Rồi em chụp hình anh lia lịa, sẵn tiện chụp cảnh mấy dĩa mồi mình nhậu hôm đó luôn, kakaka. Em muốn ghi lại những gì có mặt trong sự xuất hiện của 2 đứa mình. Để làm gì thì cũng chẳng biết.


Mục đích ban đầu em khích mấy thằng bạn nó uống với anh, cho anh xỉn, để em .. khai thác anh đó mà. Nhìn mặt anh đỏ lên khi uống nhiều rượu, thấy đáng ghét vô cùng (khứa khứa khứa, chơi ác quá, anh mà biết chắc quýnh em quá). Bữa đó ngồi nhậu mà không xỉn, nhìn anh là giã rượu rồi, kakaka. Dại trai quá đi mất. Rốt cuộc chẳng thằng nào xỉn cả, kakaka. Và em cũng chẳng khai thác gì được, nếu bữa đó mà anh xỉn quắc cần câu thì ... mần thịt anh luôn rồi, kakaka.


Rồi thì về nhà, ai làm bổn phận người ấy, để mai sáng lại gặp nhau chạy bộ.


Mà nhậu cho cố vô, sáng thằng nào cũng mệt, nên chạy được có 1 chút là 2 thằng thở hồng hộc như ... chó, kakaka. Rồi nghỉ chạy, mà cùng nhau nằm dài ra bãi cát để 88888. Cũng may mắn là tuyến dân cư mới không có nhiều người qua lại, nên không ai biết. Nơi đó là nơi hẹn riêng của 2 đứa mình mà, phải không?


Rồi hàng ngày mình chạy bộ chung với nhau, chuyện trò đủ thứ. Em hiểu, nếu 2 tâm hồn cô đơn gặp nhau thì rất dễ để đồng cảm. Nhưng mà em cũng chưa hiểu về anh quá nhiều, cũng như anh chưa hiểu về em tường tận.


Vui bên anh là vậy, nhưng em vẫn cảm thấy mình đang mang trong lòng một điều gì đó. Khó lý giải lắm anh ơi.


Anh biết rõ em, hoàn cảnh của em, nhưng anh vẫn chấp nhận. Chỉ bằng cách sống như vậy thôi, gặp nhau mỗi ngày trong 1 thời gian ngắn. Đối với anh, những gì em mang đến cho anh thế là đủ, anh chỉ cần em đối xứ với anh vậy thôi. Còn em, thấy mình đang quá ích kỷ vì không làm gì được cho anh. Điều anh cần ở em là gì? Gặp nhau mỗi sáng, cafe, nhắn tin. Hết. Tất cả những gì anh muốn em làm cho anh là vậy. Còn em có làm gì ngược lại cho anh hay không thì "ANH KHÔNG DÁM ĐÒI HỎI". Anh có biết khi anh nói như vậy, em thấy mình nghẹn thở không anh? Anh cho đi, nhưng không cần gì cả. Vậy thì sao em có thể suy nghĩ việc tiến tới với anh đây. Vì em chẳng làm được gì cho anh hết. Em không muốn mỗi lần bên nhau, em lại đem chuyện đó ra để nói. Và anh cũng vậy, tuyệt nhiên anh không đả động gì đến "chuyện riêng" của em. Em biết anh tôn trọng em. Em phải làm sao đây anh? Chẳng lẽ em phải nói thẳng với anh rằng: "Em chỉ có thể làm vậy cho anh, chứ không thể nào dành nhiều thời gian bên anh được, khi nào cần thì sẽ tìm anh, khi nào không cần thì thôi". làm vậy, em thấy rằng mình đang bắt anh chờ đợi trong mối tình vụng trộm này. Và anh là người có bổn phận phải chờ đợi em. Em là người có toàn quyền quyết định đến hay không đến với anh. Anh có nghĩ vậy hay không? Làm sao em có thể nói được như thế với anh, nhưng em có cảm giác chiều hướng của câu chuyện này là vậy đấy.




Còn một chuyện nữa mà em quên kể, mấy món đồ tặng anh để chuẩn bị chạy thể dục, bạn em nó đoán là anh sẽ dùng ngay ngày đầu tiên. Em cũng đoán vậy. Nhưng mà ... ngược lại, hehehe, sáng đó chạy chung, vừa gặp anh thôi là em đã quan sát anh rồi, quan sát từ đầu đến chân xem anh có dùng món đồ nào của em tặng hay không. Em chỉ nhìn thôi chứ không hỏi gì anh hết à.


Hình như anh đoán được ý em, anh chỉ cười cười rồi nói: "Cất rồi, xài nó cũ". Trời ơi là trời, anh kiệm lời đến thế là cùng.


Em biết với anh, những thứ đó nếu cũ thì dễ dàng mua lại được thôi, bỏ đi và xài đồ mới là xong. Nhưng những thứ em tặng mà anh lại đem cất đi, không xài, có nghĩa là anh rất trân trọng và quý nó đúng không? Em đoán vậy (ặc ặc, có tự tin quá đáng không ta?????)


Uhm, tặng anh rồi, muốn làm gì với nó thì làm, tùy anh thôi. Em không có ý kiến, kakaka. Kiểu như anh, chắc em cũng phải "tháo giày" ra đem cất quá, "xài nó cũ", kakakaka





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét