25 tháng 9, 2011

[Nhật kí] Phần 23 - Ngày 08/08/2011 [Happy birthday to Ving]





Image Hosted by ImageShack.us  5
...
4
...Image Hosted by ImageShack.us

Image Hosted by ImageShack.us  3
...
2
...Image Hosted by ImageShack.us

Image Hosted by ImageShack.us 1

Image Hosted by ImageShack.us Tèng téng teng!

Xin chào cả nhà! Đã lâu lắm rồi, hôm nay mới quay trở lại topic này, không ngờ nó vẫn còn tồn tại, vì nó đang được “nuôi sống” bằng một tình yêu chân thành của một người đang yêu đến điên cuồng. (Ai vậy nhỉ?). Dành thời gian ngày đêm liên tục để theo dõi hết các bài viết trong topic này, mới biết chủ nhân của nó đã đặt tình cảm vào đây nhiều biết bao nhiêu (chủ nhân của topic hiện nay chứ không phải chủ cũ) (xin lỗi 1 phút để khóc vì cảm động) (gia nhân đâu, mau mang khăn giấy ra đây cho ta, rảnh tay thì lau dùm ta luôn nhé). Thật ra, chủ của nó đã dành hết tâm sức và … nước bọt để thuyết phục “người còn lại” quay trở lại, cho 10 điểm về khoản kiên trì. Chính vì vậy mà hiện nay, “người còn lại” đã quay trở lại trang nhật ký này, và sẽ cùng nhau viết tiếp cho đến ngày không còn sức để viết nữa thì thôi (cười nửa miệng).

Image Hosted by ImageShack.us  Tiếp theo, “người còn lại” xin chân thành cảm ơn thân bằng quyến thuộc, ông nội ông ngoại, bà con cô bác, chú dì cậu mợ, dượng thím cháu con của 2 bên trai, gái và các bên không liên quan gì đến 2 đứa này, trong thời gian qua đã dành thời gian theo dõi từng tâm sự của 2 đứa, nhất là những tâm sự của Wanving trong thời gian tuyệt vọng nhất, khủng hoảng nhất. Chính nhờ có sự chia sẻ tình cảm của tất cả mọi người mà Wanving đã có thể trụ vững đến ngày hôm nay. Chứ nếu không thì có lẽ đã không có kết quả ngọt ngào của ngày hôm nay rồi. Một lần nữa xin cảm ơn rất rất nhiều.

Image Hosted by ImageShack.us  Và đi vào chủ đề chính của bài viết khai trương cho ngày trở lại, chính là việc tường thuật sự việc trong 2 ngày vừa qua, 2 đứa này đã đi đâu, đã làm gì, và còn rất rất nhiều những thông tin hữu ích khác, xin quý vị hãy đón theo dõi ở tập tiếp theo, xin chào và hẹn gặp lại. (Cười nham nhở thêm 1 lần nữa)

(Wanving nhảy bổ vào, đẩy Zenrons qua một bên)
Image Hosted by ImageShack.us  Xin mọi người cứ yên tâm, Zenrons muốn câu thời gian cho đến phút 90 đó. Nhưng thôi để Wanving kể cho nghe. Bài viết này là 2 đứa cùng hợp tác viết đó.

Tối hôm đó không tài nào ngủ được, chỉ mong đến sáng mà thôi. Cứ nằm vật vờ, lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác này thật là bất an. Rồi bật dậy lúc 5h sáng, chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, đón xe đi đến điểm hẹn (cách nhà 15km, Zenrons đến đó trước 1 mình, Wanving đến sau để cùng đi). Buồn cười, ông tài xế lái xe Honda ôm cứ hỏi: con đi đâu mà sớm thế?, thì cứ trả lời: con đi chơi. Chắc ổng thắc mắc lắm, đi chơi gì mà đón xe Honda ôm chứ, lại đi 1 mình.

Image Hosted by ImageShack.us  Đến nơi hẹn, nhìn thấy biển số xe của Zenrons ở đó đợi sẵn rồi. Trả tiền xong xuôi, 2 đứa leo lên xe chạy vù vù thẳng biển Hà Tiên mà hướng đến. Wanving chở Zenrons nhé. Lâu lắm rồi mới lại có cảm giác tự do như thế này, không phải lo nghĩ gì cả.Thích nhất là những khi có xe tải lớn chạy vù qua, bụi ngập đầu ngập cổ, nhưng thích bởi vì được đeo khẩu trang đặc biệt (mặc dù đã đeo khẩu trang bằng vải rồi), đó chính là bàn tay của Zenrons cứ che mũi cho Wanving mỗi khi có bụi, thật là cảm động quá đi mất. Và quan trọng nhất, được người mình yêu ngồi phía sau xe ôm suốt quãng đường đi, thật là không có hạnh phúc nào bằng.

Image Hosted by ImageShack.us  (Cười thầm, trúng kế của em rồi anh ơi, hihihi)

Image Hosted by ImageShack.us  Rồi suốt đường đi, chúng mình cứ nói chuyện cùng nhau mãi mê, đến quên cả mệt luôn, chỉ một chút thôi đã nhìn thấy biển rồi. Thích quá, gió thổi lồng lộng, mát quá đi mất. Tuy nơi này biển nước không sạch lắm, nhưng có thể thấy biển, nghe vị mặn của biển thì thích thật phải không em?

Image Hosted by ImageShack.us  (Nhớ lại và gật đầu lia lịa)

Image Hosted by ImageShack.us  Cuối cùng cũng đến chợ Hà Tiên, nhìn đồng hồ đã gần 9h rồi. Chạy xe cứ rề rề, cứ mải lo ôm với chả ấp, hèn gì đến giờ này mới đến nơi. (Ơ, hình như mình là người ôm mà ta, còn người kia thì chạy xe mà, hihi).  Đói bụng quá đi mất. Phải tìm gì đó bỏ bụng thôi. Thế là em dắt anh đến quán mì tươi, nơi khi xưa cả lớp em đến đây ăn. À, quán vẫn còn bán, tuy hơi đắt một chút nhưng mà ăn thì rất ngon, giờ này nhớ đến mà còn them nữa nè, chẹp chẹp, (lấy khăn lau miệng). Ăn hết 2 tô, em hỏi anh muốn ăn thêm nữa hay không, anh có vẻ muốn ăn, nhưng không trả lời, thế là em kêu thêm 1 tô nữa, 2 đứa cùng ăn. 3 tô 75k, giá cũng không đến nỗi đắt lắm, tính ra so với năm 2006 thì không tăng giá là bao, rẻ mà ngon, bổ nữa chứ, hihi.

Và khâu quan trọng nhất cũng đến, đó là có ăn thì phải có ngủ. Thẳng tiến Mũi Nai. Khách sạn đã đặt rồi. Chạy đường vòng bờ biển vào cổng sau khu du lịch mới cảm nhận hết biển đẹp đến dường nào. Cả 2 đã dừng lại thật lâu để chộp lia chộp lịa hình và hình. Cảnh đẹp quá đi mất. Cũng may là em đã đặt phòng trước chứ nếu không thì không có chổ ngủ rồi (nói hơi quá, thật ra thì hết nhà nghỉ ven biển, chứ chổ ngủ thì thiếu gì).

Image Hosted by ImageShack.us  Nhận phòng xong thì tranh thủ vào cất đồ, và lên kế hoạch chuẩn bị đi chơi. Bọn mình nhất quyết không tắm biển, vì nhìn thấy nó hơi kinh kinh. Chứ từ chiều tới ngày mai có tắm hay không thì chưa biết, không vượt qua cám dỗ thì cũng đành chịu vậy thôi. Còn hiện giờ thì phải đi tắm thôi. Nghĩ đến đó anh đã xốc em lên chạy vào nhà tắm rồi. Em nặng quá, bảo là đang ốm bớt, sút ký mà còn nặng thế đấy, anh sắp ẵm không nổi rồi. Em bảo anh nham nhở, đuổi anh ra ngoài để một mình em tắm trước còn anh thì tắm sau. Ừ, thì cứ việc, sớm muộn gì cũng “xxx” thôi, lo gì chứ.

Image Hosted by ImageShack.us Mà anh đúng là nham nhở thật. Chẳng phải là xốc em vào nhà tắm định tắm chung hay sao? Rồi khi bị đuổi ra, còn định giành khăn quấn ngang thắt lưng của em nữa chứ, cũng may mắn là em lanh tay lẹ chân nắm lại kịp, nếu không thì đã “trắng tròn trùng trục” cho anh chiêm ngưỡng rồi (hihihi). Và kết quả em phải thưởng cho anh mấy cái đấm và xô thẳng tay vào nhà tắm luôn. Cho chừa nhé.

Image Hosted by ImageShack.us  Người yêu thật là bạo lực quá đi. (Vừa tắm vừa nghĩ thế, không dám nói ra sợ bị đánh nữa)

Image Hosted by ImageShack.usImage Hosted by ImageShack.us   Cuối cùng cả 2 cũng tắm xong, quần jean lửng, áo thun 3 lỗ, thêm 2 cái áo sơmi khoác bên ngoài nữa, cộng đôi dép quai kẹp, thế là tung tăng dọc bờ biển. 2 đứa ghé hết gian hàng này đến gian hàng khác, xem quà lưu niệm có gì đẹp hay không, cuối cùng cả 2 thống nhất không mua thứ gì cả, vì đi chơi lén mà còn mua quà về nữa, thiên hạ biết chắc toi đời. Báo hại bà chủ bán hàng cứ liếc xéo hoài, lựa quá trời nhưng không mua gì cả, không bị chửi là may mắn lắm rồi đấy. Bổ bả giới thiệu hàng lưu niệm, ai ngờ tụi nó không mua mà dắt nhau đi, hihi.

Image Hosted by ImageShack.us  Đói quá trời, thôi thì cố gắng đi hết con đường rồi hãy ăn. Ghé vào quán, chọn 1 bàn gần bờ biển nhất, yên tĩnh nhất, anh và em cùng ăn trưa. À, thêm 1 chai rượu nữa nhé. Hôm nay có hứng nhấm nháp một vài ly quá đi mất. Em đang ngất ngây vì hạnh phúc mà. Nhưng cũng không quên cảm giác đói. Thế là … tất cả mọi thứ được kêu ra. Này nhé, 2 đứa mà ăn 3kg cua, thêm 1 cái lẩu hải sản, vô số ốc, 1 chai vang, khuyến mãi thêm 1 đĩa trái cây nữa. No quá đi mất, phải không anh? Vừa nhậu vừa nghe sóng biển rì rào, gió lại mát, và được ngắm người yêu nữa thì không còn gì vui hơn. Anh thì cứ mải lo lột cua cho em không chịu ăn gì cả. Thế nên em phải đút cho anh ăn thôi (giống con nít quá anh ơi). Quán nằm cuối con đường nên không có nhiều người qua lại, và có gốc cây che bàn mình lại nên tha hồ mà tung hoành trong phạm vi cho phép). Thế là đút qua, đút lại. Ngon quá là ngon, và no nữa chứ.

Ăn xong thì nằm ghế, ngắm biển. Mình chọn cuối con đường đúng là tốt quá đi mất, vì ít có người đi đến đây, yên tĩnh, không sợ bị dòm ngó và quấy rầy nữa. Anh kéo ghế qua sát bên ghế của em, hai đứa mình cùng nằm và trò chuyện cùng nhau. Vui quá anh nhỉ? Dự định một chút nữa sẽ tắm biển thôi, vì trời cũng hơi nóng, và đi biển mà không tắm biển thì quả thật hơi phí, đúng không anh?

Image Hosted by ImageShack.us  (Gật đầu)

Image Hosted by ImageShack.us  Nằm một chút, em muốn ngủ quên luôn rồi ấy chứ. Anh khều khều em, em lấy cái nón che mặt xuống hỏi anh có việc gì không, anh bảo đi tắm thôi, nóng lắm rồi. Xong thì anh đã cởi phăng áo, quăng lên mặt em rồi nhảy ùm xuống biển. Em rượt theo để thanh toán món nợ, dám quăng cái áo lên mặt của người yêu hả? Thật là to gan mà.

Image Hosted by ImageShack.us  Tắm biển vui quá chừng, đi ra xa xa, chẳng đứa nào biết bơi cả, nên thuê 1 cái bích xi để lội ra xa xa bờ chút. Ngập đến cổ thì dừng lại, còn giỡn nữa chứ. Em thật là hư, lợi dụng cả thân người đều ở dưới nước không ai thấy nên có cơ hội mà sờ soạng anh, nhột muốn chết luôn. Rồi em tự nhiên cười cười, cầm cái quần quơ quơ trên đầu la um sùm lên :”Trời ơi ai tắm mà trôi quần không hay nè trời, mới lượm được nè” (Trong khi la thì tay vẫn quay vòng vòng cái quần trên đầu). Mới đầu anh cũng hơi ngạc nhiên, vì đâu có ai ở đây đâu mà lại trôi nguyên cái quần chứ. Đến khi hết “ngu” mới hiểu ra là trò nghịch của em, thì ra em tự cởi quần mình ra để quay, hihi. Thật là phá quá trời, cũng may là phần còn lại nằm dưới nước, nếu không thì đã có người thấy hết rồi.

Image Hosted by ImageShack.us  Cái này là trò của tụi em mà anh, ban đầu ai cũng tưởng lượm được quần thiệt, đến khi biết thì ai cũng phải cười mà thôi, thấy vui không?

Image Hosted by ImageShack.us  Để coi sao (vừa nói vừa giơ tay lên tự thọt léc vào nách rồi cười) (Rõ đâm hơi)

Image Hosted by ImageShack.us  Tắm chán chê rồi thì về phòng. Chuyến này chắc thằng nào cũng đen hết cho mà coi, vừa hứng nắng vừa tắm biển, không biết khi nào mới nhả hết đen đây nữa. Mà giữa thanh thiên bạch nhật thế này, hôm nay mới phát hiện ra, thì ra nhìn tổng quát cả cơ thể anh trắng hơn em, vậy mà trước giờ không để ý, hihi. (Tự suy nghĩ: Tối nay thế nào cũng chết với em) (Động lòng tà rồi)

Image Hosted by ImageShack.us  Mặc đồ ướt về phòng, lạnh muốn chết được. Xong 2 thằng chạy ù vào nhà tắm để giành nhau tắm trước. Cuối cùng thì không thằng nào được tắm trước cả, mà là tắm chung, hihi (tắm vui lắm nha, chỉ đơn giản là tắm thôi, không làm gì hết). Em thích nhất là được ngồi cho anh kỳ cọ lưng đấy, nhột nhột, đã đã, thích quá, cảm giác này đã lâu rồi không có. Hôm nay có người tình nguyện kỳ lưng cho thì sướng quá chừng. Xong đến phiên em kỳ lưng cho anh, ngồi trong bồn tắm mà ngâm nước, anh còn ca um sùm nữa chứ, ngặt một nỗi là giọng ca của anh ý ẹ quá đi mất, em nghe mà muốn … nhịn cả thở rồi.

Mặc đồ xong thì đi Thạch Động chơi. Chả vui tí nào, vẫn chỉ là người ta, hang đá, chùa, thế thôi. Chán, quyết định chạy xe vòng vòng Hà Tiên chơi. Cũng đã hết nắng rồi nên cũng không sợ nóng nữa. Em giành chở anh, vì em cũng không rành đường bên này nên muốn chạy cho biết đường. Chỉ nhớ mỗi đường đến nhà người quen mà thôi. Anh hỏi em sao lại đặt phòng ven biển được thế? Em bảo là nhờ người quen mà, dòng họ em bên này nữa mà anh, muốn nghỉ tại thị xã cũng có, nghỉ ven biển cũng được, lo gì. Chỉ cần có tiền trả tiền phòng thì muốn gì cũng OK hết, hihi.

Ăn cơm chiều, khỏi phải nói là ăn như thế nào rồi, thằng nào cũng như ma đói hết, chỉ biết cắm đầu mà ăn thôi, không đùa giỡn như lúc sáng nữa. Trời cũng tối rồi, chắc chỉ có bọn mình là ăn trễ thôi, anh nhỉ?

Ăn cơm chiều xong thì em giành đi tắm trước (để rảnh thực hiện kế hoạch của mình). Cũng hơn 7h tối rồi. Khi em tắm ra thì em bảo anh vào tắm đi, em lặn đi mất tăm cùng với những thứ em đã chuẩn bị. Bỏ anh lại trong nhà tắm một mình, khi anh ra không thấy em chắc ngạc nhiên lắm phải không?

Image Hosted by ImageShack.us  Khỏi phải nói, anh kêu em hoài mà không thấy em lên tiếng, tưởng em đùa trốn anh mà thôi chứ đâu ngờ rằng em đã đi ra ngoài rồi. Anh gọi điện thì em không bắt máy, làm anh lo sốt vó. Định chơi trò trốn tìm à? Rồi anh nghe tiếng gõ cửa phòng, ra mở cửa thì gặp chị phục vụ, chị ấy bảo có người gửi cho anh 1 hộp quà, anh chưa kịp hỏi thì chị ấy đã đi rồi, anh đoán chắc là em làm việc này chứ không ai khác. Cái hộp nhẹ tênh, anh mở ra xem thì thấy trong đó chỉ vỏn vẹn có 1 tờ giấy mà thôi, em hẹn anh lên quán Bar café trên đồi, mà chỉ cho thời gian trong vòng 5 phút nữa chứ, làm anh chạy thụt mạng mới lên đến nơi hẹn. Phải tìm mãi mới thấy em, một góc cũng hơi vắng người và có các chậu cây cảnh che bàn ngồi. Em ngồi đó, nhìn anh cười cười. Bảo anh ngồi xuống đi, có mệt không, gọi nước uống cho hết mệt. Em thì nhăn răng cười còn anh thì thở hồng hộc, sút cả mồ hôi rồi, chơi trò gì ác quá. Chị phục vụ khi nãy đến, đem theo chiếc bánh sinh nhật nữa chứ. Chị ấy cười cười rồi nói với anh rằng: “Lâu lâu ở nước ngoài về mà có em trai lo cho sinh nhật thế này thì vui rồi hén”. Anh không hiểu gì cả, chỉ im lặng thôi. Khi chị ấy đi rồi, anh mới hướng ánh mắt tò mò lẫn thắc mắc sang em, em cười khì, bảo rằng em nói dối với chị ấy là anh trai mới ở nước ngoài về, lại ngay sinh nhật nên tạo bất ngờ, chứ nếu không thì sẽ có người nghi ngờ về bọn mình thì sao. Chiếc bánh sinh nhật nhỏ thôi, lại còn có cả dòng chữ chúc mừng nữa chứ. Cảm động quá đi mất, có lẽ đây là lần sinh nhật đầu tiên mà anh cảm thấy hạnh phúc như vậy đấy. Nhất là khi được người yêu chuẩn bị khá chu đáo thế này, có bánh này, có rượu này, có người yêu nữa. À, còn thiếu quà. Quà của anh đâu?

Image Hosted by ImageShack.us  Anh thì cứ mãi lo quà, em không có chuẩn bị quà cho anh đâu, anh cầu nguyện đi, chỉ 1 cây nến thôi, cố gắng thổi cho tắt đấy nhé. Cầu gì thì nói lớn lớn em nghe với.

Image Hosted by ImageShack.us  (Cầu nguyện, nhưng không nhắm mắt lại mà cứ chằm chằm nhìn người yêu)(Thổi nến luôn) Anh cầu rồi, nhưng không nói cho em biết. Quà đâu? Sinh nhật mà không có quà sao?

Em lấy gói quà từ dưới bàn ra tặng anh. Anh hồi hộp mở, thì ra đó là 2 chiếc đồng hồ giống hệt nhau, đẹp quá chừng. Mỗi đứa một chiếc nhé. Còn bên dưới là 1 tờ giấy, anh tưởng đó là thiệp chúc mừng, nhưng khi lấy lên xem thì đó là GIẤY CHỨNG NHẬN ĐĂNG KÝ KẾT HÔN. Hihi. Em đã ký tên sẵn rồi, chỉ còn chữ ký của anh nữa thôi. Thế là anh đặt bút ký liền không chần chừ gì cả, chậm em đổi ý thì khổ thân anh. Giấy này do em tự tạo và tự thiết kế, đẹp quá. Anh thích nhất là 2 tấm ảnh mặc đồ vest của 2 đứa mình đấy, sao em lại có được ảnh mặc đồ vest của anh thế nhỉ? Em mặc áo vest đen, còn anh thì vest xám. À, thì ra em lấy hình thẻ của anh đấy mà. Thích nhất là giấy chứng nhận này đấy. Một bản án của toà án rồi, nay lại thêm một giấy chứng nhận đăng ký kết hôn nữa, không phải là em đang muốn sở hữu anh đấy chứ? Hihi. Nhưng được là người của em thì hạnh phúc nhất rồi. Đêm nay quả là một đêm tuyệt vời đối với anh.

Image Hosted by ImageShack.us  Em biết rằng anh đang hạnh phúc lắm. Em xin lỗi anh, vì thời gian qua đã có nhiều hành động nông nổi khiến anh phải đau lòng vì em đến như thế. Em hứa là từ nay trở về sau sẽ không làm bất cứ việc gì khiến anh phải buồn vì em nữa. Nhưng em muốn anh phải là người của em trước khi anh cưới vợ, hihi, làm sao có thể để vuột chàng trai trong mộng này chứ (cười nham nhở). (Ơ, mà dù gì thì anh cũng thuộc về em từ lâu rồi, anh đã trót “trao thân” từ cái đêm Giáng Sinh tại Cần Thơ rồi mà, phải không nhỉ?”)

Ăn bánh kem xong xuôi thì mình đi bộ về. Em và anh đi dọc theo bở biển, tối nên mình có thể thoải mái nắm tay nhau tung tăng, chân trần trên cát, thật là thoải mái, yên bình và hạnh phúc, đúng không anh?

Về đến phòng rồi, rửa tay chân sạch sẽ thì leo lên giường nằm. Em nằm gối đầu lên ngực anh, vừa trò chuyện, thật là yêu cái cảm giác này quá đi mất, hihi. Anh ôm em, như thể sợ mất em lần nữa vậy. Bọn mình lấy đồng hồ ra đeo, xong thì ngắm nghía, thật là đẹp, em đã cất công lựa 2 cái đồng hồ này từ rất lâu rồi đấy. Xong anh bảo với em rằng: “Còn giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, anh định sẽ cất nó ở một nơi bí mật mà không ai có thể thấy, em đồng ý không?” Em gật đầu, vì em cũng không muốn mọi người biết sự tồn tại của nó. Nói xong anh nhảy xuống giường, bật quẹt lửa lên đốt nó. Em cũng không bất ngờ đâu, nhưng em vui vì anh cầm tay em và đặt lên ngực mình rồi bảo: “Anh đã cất nó vào nơi này rồi, chỉ duy nhất nơi này nó mới an toàn và không bao giờ anh có thể quên được” (Một nụ hôn dài khoảng nửa tiếng kèm theo do Wanving tặng cho Zenrons) (Không canh đồng hồ, nhưng nói phóng đại lên nửa tiếng vì cũng hơi lâu lâu, và có ai đời vừa hôn vừa canh giờ đâu chứ)

Em hỏi anh có muốn được matxa hay không? Đã lâu rồi, em không matxa cho anh. Và anh đã chở em suốt đoạn đường từ nhà đến đây, chắc anh cũng mỏi lưng lắm rồi đúng không? Thế thì em sẽ matxa cho anh giúp anh khỏe người nhé. (Giở chiêu bài cũ, dụng cụ đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, a lê hấp nhào vô cởi áo anh Ving ra và đấm lưng, bấm huyệt y như ngày nào vậy). Anh bảo em nằm xuống đi, anh sẽ làm lại cho em, vì em chắc cũng khá mệt rồi. Em hỏi anh biết  làm hay không mà đòi làm, không khéo chắc gãy lưng em mất.

Image Hosted by ImageShack.us Thì cứ làm theo cách em vừa làm thôi, dễ chứ có gì đâu không biết làm chứ.

Image Hosted by ImageShack.us  Thật là dễ chịu khi được anh đấm lưng và matxa cho đấy. Em thích cảm giác này, mai mốt có dịp là phải làm vậy cho em hoài đấy nhé, hihi. À, mà đêm nay là đêm ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC của bọn mình phải không anh? Có giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi, thế phải tiến hành đại sự thôi.

(Với tay tắt đèn, tha hồ tung hoành, cả tòa nhà này là của anh và em, không cần phải giữ ý giữ tứ gì nữa cả. Thế là điều gì đến cũng sẽ đến) (Xin phép không kể đoạn này, nếu không thì giống chuyện kể ở khu vườn trẻ quá)

Image Hosted by ImageShack.us  Sáng em thức dậy trước, ngắm anh thật kỹ. Vẫn là gương mặt này, đáng yêu quá đi thôi. Rất đàn ông nhưng cũng rất trẻ con. Em ngẩng đầu xích vào trong, nằm lên cánh tay anh đang gối cho em, kề mặt sát với mặt anh để cảm nhận hơi thở nồng ấm của anh. Anh còn say ngủ, chắc là mệt lắm rồi phải không? Chỉ kể đến cái cảm giác yên bình khi ở bên cạnh em mà thôi cũng đủ khiến anh ngủ say như thế rồi, chứ chưa nói đến việc phải chạy xe đường xa, rồi đùa giỡn quá mức, và cả đêm “hoạt động hết công suất” nữa chứ. Hihi. Em thích nhất là được ngắm anh thế này, thấy anh đáng yêu vô cùng, vẫn là cảm giác khi xưa. Em vòng tay luồn dưới gối để ôm lưng anh. Cái cảm giác nồng ấm của anh vẫn còn nguyên vẹn, đây là bờ vai vững chãi, đây là tấm lưng trần, đây là đôi cánh tay. Bờ vai này, em đã di chuyển từng ngón tay trên đó. Có đôi lúc bấu chặt, nhưng cũng có lúc vuốt ve nhẹ nhàng. Em thấy mình thật may mắn, thật hạnh phúc. Đã lâu rồi, nhưng anh vẫn như thế, vẫn cứ quyến rũ em như thế, từng động tác của anh vẫn như xưa. Không sao em có thể quên được.

Em cứ mãi ngắm anh thì anh ôm em kéo chặt vào ngực mình và lên tiếng: “không ngủ đi, nhìn anh hoài anh sao ngủ được?” Em kêu đói, thức dậy ăn sáng đi rồi thu dọn chiến trường. Vậy mà cũng nằm vùng vằng, giỡn hết một lúc thật lâu mới thức ấy chứ. Ôi trời ơi đã hơn 10h rồi, chỉ còn nước ăn cơm trưa chứ a8ns áng gì nữa. Thức nguyên đêm, gần sáng mới ngủ, cho nên thức trễ là phải rồi. Vậy là quyết định tắm xong trả phòng, ăn trưa và về nhà luôn.

Image Hosted by ImageShack.us  Anh cảm ơn em, Ngốc ạ. Anh thích cảm giác được em chăm lo cho anh như thế. Khi anh tắm ra, em đã cầm chiếc áo sơ mi đợi sẵn, em bảo hôm nay sẽ mặc áo cho anh. Ừ, anh đứng đưa tay để em mặc áo vào từ đằng sau, rồi em cẩn thận cài từng nút áo cho anh, giống như vợ mặc áo cho chồng quá em nhỉ? Xong kèm theo đó là khuyến mãi một cái siết thật chặt và nụ hôn thật dài nữa chứ. Ghi chú: mai mốt có mặc áo cho anh nữa, thì không được đùa nghịch “2 điểm chết người” phía trên nữa nghe chưa hả? Cả đêm nghịch nó chưa chán hay sao mà mới sáng sớm đã phá anh nữa rồi? Em không biết giữ gìn thân thể gì cho anh cả, không tốt đâu đấy.

Image Hosted by ImageShack.us  Em biết rồi, ai bảo anh cứ như thế thì em không chịu được, phải nghịch thôi (xin lỗi 5 phút vì chảy máu mũi)

Vậy là mình đã có một kỳ trăng mật như thế, đúng ngay sinh nhật của anh. Em đã muốn tặng anh món quà bất ngờ nhất, nhưng xem ra không có món quà nào quý hơn chính bản thân em dành cho anh. Và em quyết định sẽ trở lại topic của mình, để cùng anh viết tiếp nhật ký hàng ngày của đôi ta. Chính vì thế, em đã rất mau chóng, thức nguyên đêm để viết về chuyến đi chơi của mình, đưa anh xem và chỉnh sửa đôi chổ, bổ sung thêm những gì anh muốn nói, thành ra bài viết đầu tiên của anh và em cùng viết chung để đánh dấu sự trở lại của em. Bà con cô bác có xem đừng mắng chửi em nó, tội nghiệp, mới quay trở lại đây chơi thôi, làm quá em nó sợ. Hehehe.

Image Hosted by ImageShack.us  P/S: Gửi anh Ving: Hôm qua không đau, giờ đau quá trời, xem ra anh mới phải là người mua Proctolog cho em. Anh định trả thù em hay sao vậy hả? Không biết đối xử nhẹ nhàng với người yêu gì cả, cứ hùng hục như trâu, không chóng thì chầy em sẽ mau “hửi nhang” thôi anh ạ. (Nhưng em thích thế, hehehe)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét